Chiếc Jeep đậu trước bãi biển rì rào sóng vỗ. Nơi đây vẫn nhộn nhịp khách du lịch, hàng quán mở sáng trưng, vẫn đang còn rất nhiều người đi bộ ở đây. Anh mở cửa đỡ cô xuống xe, anh định đưa cô đi vào nhà hàng lớn trên bờ biển nhưng bị ngăn lại:
- Chú, chúng ta tới đây thì nên ăn ở ngoài này sẽ vui hơn.
Cô vui vẻ kéo tay anh đi vào con phố đi bộ sáng đèn phía bên cạnh, đến một nhà hàng nhỏ gần đó. Tuy là nhỏ và không sang trọng như ở nhà hàng cao cấp, nhưng xung quanh rất sạch sẽ và cũng đông người. Phía trong có những hồ thuỷ tinh lớn đựng hải sản tươi sống, tôm, cá, mực, cua và hàng tá thứ khác.
Hạ Mạn Thư mắt rực rỡ lên đi vào ngắm nhìn, lay lay cánh tay anh:
- Chú, chúng ta ăn tôm.
Dương Lâm Bảo xoa xoa đầu nhỏ, nở nụ cười:
- Em chọn đi.
Lúc này một người phục vụ đi ra nhiệt tình hỏi han hai người muốn ăn gì và hướng dẫn chọn hải sản sống để nhà bếp chế biến.
Hạ Mạn Thư hùng hổ chọn tôm sốt chua cay và mực xào Hàn Quốc, ngoài ra còn vân vân mây mây những thứ khác. Xong xuôi cô và anh chọn ngồi ở chiếc bàn sảnh sau hướng ra ngoài biển. Cô tựa vào ghế lười biếng nhìn sóng biến dập dờn đánh vào bờ, bờ biển xinh đẹp màu đen huyền bí, cát trắng lấp lánh trải dài vô tận. Nhà hàng này thiết kế cao hơn so với bãi cát, bằng phẳng với đường xá, nhìn xuống có thể thấy một mảng mênh mông lãng mạn. Cô vẫn nắm chặt tay anh, mỉm cười:
- Lâu rồi em chưa ngắm biển đêm.
Dương Lâm Bảo nhìn cô bằng ánh mắt u mê:
- Thế thì khi nào em thích tôi có thể đưa em đi.
Ánh mắt Hạ Mạn Thư hơi cong lên, vươn người hít sâu một làn gió biển vào lồng ngực.
Xung quanh có rất nhiều người đi chơi ở đây, ngay phía bên cạnh là một con đường nhộn nhịp. Hạ Mạn Thư nhìn qua đó rồi nói:
- Chút nữa mình vào đó chơi được không?
Dương Lâm Bảo nhíu mày:
- Chân em không còn đau sao?
Hạ Mạn Thư cười lấy lòng nhìn anh:
- Còn chút chút nhưng không đáng kể.
- Hạ Mạn Thư.
Anh bỗng gọi tên làm cô giật mình, tắt nụ cười, căng thẳng cắn cắn môi dưới. Có phải anh giận hay không?
Dương Lâm Bảo ghé đến cạnh cô, sát vào tai cô thì thầm:
- Hôm nay em rất đẹp.
Hạ Mạn Thư xấu hổ, tự nhiên khi không lại được anh khen. Cô lúng túng né anh ra một chút:
- Nhột lắm.
Anh ngồi thẳng dậy, kéo chiếc áo vest trên người cô kín đáo lại một chút. Anh không muốn da thịt của cô bị người khác thấy, huống hồ ở đây nhiều người như thế.
Nhân viên lần lượt mang đồ ăn ra, Hạ Mạn Thư khônh chống cự được nữa mà kéo tay áo lên định bóc tôm ăn. Bỗng nhiên bị đánh nhẹ vào tay một cái, cô ngưới lên nhìn anh với ánh mắt không hiểu, hai tay còn đang dừng giữa chừng ở gần đĩa tôm đỏ au ngon miệng. Cô nhăn mặt bất bình:
- Chú làm gì?
Dương Lâm Bảo đeo bao tay vào, cẩn thận bóc từng con tôm bỏ vào chén cô:
- Lấy đũa gắp ăn đi, tôm này vỏ cứng, em hậu đậu như thế chắc chắn bị đâm vào tay.
Hạ Mạn Thư bĩu môi, gắp con tôm được bóc vỏ nuột nà mập mạp trong chén bỏ miệng, lầm bầm:
- Em bóc tôm chưa bao giờ bị đâm vào tay, chỉ có bóc cua mới bị thôi.
Dương Lâm Bảo cạn lời với cô, định giơ tay cốc đầu cô một cái nhưng chợt nhận ra là mình đang đeo bao tay, anh cúi người cắn vào má cô một cái rõ mạnh. Hạ Mạn Thư hét lên, tay ôm má in dấu răng của anh:
- Chú bị ngốc à sao cắn em?
Cô hùng hổ đánh vào vai anh. Dương Lâm Bảo vẫn bóc từng con tôm, không né những đòn mèo cào của cô. Lúc sau không thấy cô dừng lại, anh bèn quơ cánh tay qua ôm chặt cô vào người:
- Ăn nhanh đi.
Hạ Mạn Thư chui ra khỏi cánh tay anh, ăn thật nhiều thậy nhiều tôm và mực, ngoài ra còn ăn rất nhiều cá nướng và ngao sò nữa.
Một cảnh tươngj khiến ai nhìn vào cũng ghen tỵ, một người con trai mặc áo sơ mi đen và quần trùng màu khôi ngô lịch lãm đang ngồi bóc tôm, cô gái nhỏ nhắn khoác lên người áo vest đen của anh ngồi ghế bên cạnh, vui vẻ ăn những con tôm anh bóc, anh một miếng, em một miếng. Khiến cả nhà hàng nhỏ như sáng bừng lên.
Những thực khách đến ai cũng không kìm lòng được mà nhìn họ vài cái, nhìn hai người này lại có chút quen mắt. Mấy cô gái xì xào với nhau, có người còn chụp vài tấm hình.
Hạ Mạn Thư đang ăn thì lấy khuỷu tay húc húc anh:
- Chú, em muốn ăn quýt.
Dương Lâm Bảo nhìn bàn ăn rồi nhìn cô. Cái sức ăn này thậy đáng gờm, chắc cũng ngang ngửa anh. Tháo bao tay ra rồi lấy khăn ướt lau sạch tay của cô, lau sạch cái miệng nhỏ kia, anh đứng dậy. Hạ Mạn Thư liền nắm tay anh lại:
- Chú đi đâu?
Dương Lâm Bảo thản nhiên:
- Đi rửa tay, không được sao?
Hạ Mạn Thư thả tay ra, cười xòa:
- Được, chú đi đi. Em tính tiền.
Dương Lâm Bảo ngiêng đầu nhìn cô:
- Em tính tiền? Em coi tôi là gì?
Hạ Mạn Thư trề môi, mở túi xách ra lấy chiếc ví nhỏ, rút một tấm thẻ đen quơ quơ trước mặt:
- Thẻ của chú nằm ở đây.
Dương Lâm Bảo cúi xuống hôn trán cô một cái rồi đi vào hướng nhà vệ sinh.
Hạ Mạn Thư đi lại quầy thu ngân nói:
- Tính tiền bàn 12 cho em ạ.
Thu ngân nhìn máy tính một chút rồi nói ra một con số, Hạ Mạ Thư đưa chiếc thẻ đen ra. Thu ngân thoáng chút bối rối. Hạ Mạn Thư hỏi lại:
- Sao thế ạ?
Thu Ngân giơ hai tay nhận thẻ đen rồi nói:
- Không sao ạ.
Lúc sau cô đưa lại bill và thẻ cho Hạ Mạn Thư, không giấu nổi tò mò liền hỏi nhỏ:
- Em.. là Sugar Baby của ngài ấy sao?
Hạ Mạn Thư hỏi lại:
- Ai cơ?
Người thu ngân nói:
- Là người đi với em ấy, không phải người dòng tộc Dương Lâm sao? Em là Sugar Baby của anh ấy sao?
Hạ Mạn Thư ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao chị biết anh ấy là Dương Lâm?
Cô thu ngân hất cằm lên tấm thẻ đen Hạ Mạn Thư cầm, nói chắc nịch:
- Black card trên tay em kìa.
Hạ Mạn Thư mới vỡ lẽ ra, cô quên mất. Liền ghé sát tai thu ngân nói gì đó. Cô ta ngạc nhiên trợn tròn mắt, không tin vào tai mình nghe.
Dương Lâm Bảo đứng phía sau nghe được một chút, lúc này đi lên cạnh Hạ Mạn Thư:
- Đi thôi.
Hạ Mạn Thư bỏ thẻ đen vào ví rồi vui vẻ khoác tay anh ra khỏi nhà hàng.
Lúc này nhân viên mới xúm lại cô thu ngân hỏi:
- Cô ấy nói gì thế? Có phải là Sugar Baby anh ta nuôi hay không?
- Hay quá đáng hơn là trà xanh?
Cô thu ngân lắc đầu, mở lời:
- Không ngờ đã có con gái lớn như vậy. Thế giới đại thượng lưu quả là rắc rối.