Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương


Bên Yếu Tử rất nhanh đã có kết quả, cô được gửi đến cho một đoạn video giám sát của chỗ chuyển phát nhanh, sau khi kiểm tra, đúng là đã tìm thấy một người đàn ông như người giao hàng đã miêu tả.

Người kia đội một cái nón đen, còn đeo khẩu trang cùng màu.

La Thứ điều tra Lý Tinh Lãng cũng nhanh chóng có được kết quả, quả nhiên cùng ngày có người nhìn thấy Lý Tinh Lãng ăn mặc hệt như người trong video giám sát xuất hiện gần chỗ chuyển phát nhanh.

Đã điều tra được đến đây thì mọi chuyện sau đó đã dễ dàng hơn nhiều, người trong đội nhanh chóng đi thu thập chứng cứ.

Trình Lộc cũng muốn đi theo, cô vừa mới cầm đồ của mình lên đã nhận được điện thoại từ cô nàng lính cảnh sát.

Giọng điệu của cô nàng kia khá ủ rũ, còn khóc thút thít một hồi mới nói với Trình Lộc: “Chị Lộc, em tình nguyện gia nhập vào đội phá án đường dây trùm buôn [email protected] túy, đúng rồi, cho em đi nằm vùng đi! Để em nằm vùng! Em không ở đây bảo vệ giáo sư Lâm nữa đâu…..”
“Tiểu Hồng, em nghe chị nói, chị biết em muốn cống hiến cho cục cảnh sát, nhưng giáo sư Lâm cũng là đối tượng quan trọng mà cục cảnh sát chúng ta cần bảo vệ.

Em đừng vì….

Đây không phải chuyện lớn gì, đừng để bụng.”
Tiểu Hồng im lặng một chút: “Không phải em không để ý! Chị Lộc van xin chị, chị hãy xin cấp trên cho em đi nằm vùng đi….”
Hai người nói qua nói lại trong điện thoại hồi lâu, Tiểu Hồng vẫn luôn buôn lời bất thiện không hề chùn bước.

Trình Lộc hết cách rồi, cô chỉ đành để Tiểu Hồng theo hai người lão Chu đi tìm chứng cứ bắt người.

Cô không hiểu, sao Lâm Phùng có thể đáng sợ hơn kẻ buôn [email protected] túy được?
Đi nằm vùng tương đương với việc liều mạng, không phải bảo vệ Lâm Phùng sẽ an toàn hơn à?
Đến biệt thự, cô nàng lính cảnh sát đã chẳng thấy bóng dáng đâu, khi nãy gọi điện thoại cho Trình Lộc xong đã vội vàng chạy mất dép.

Lâm Phùng đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, biểu hiện lãnh đạm, hệt như chẳng hề hoan nghênh cô đến.

Hứa Tú thì tung tăng chạy tới, cô nàng thân mật kéo tay cô, cười nói: “Chị Tiểu Lộc, tôi còn tưởng chị không tới đấy chứ.” Cô nàng chợt ghé sát vào tai Trình Lộc, nhỏ giọng nói: “Chị không biết đâu, hôm nay chú nhỏ dọa người lắm luôn, dọa cho chị gái nhỏ trước đó sợ muốn khóc tới nơi.”
Trình Lộc nhìn sang, chỉ thấy tuy anh lãnh đạm ngồi trên ghế sofa, nhưng cũng chẳng đáng sợ là mấy.

Cô cảm thấy, chắc chắn do tâm lý của Tiểu Hồng quá yếu.

Đồng thời, cô liếc nhìn Hứa Tú một cái thật sâu, trong đầu vô thức nhớ đến Hứa Qua.

Nhưng điều cô càng muốn nhắc nhở Hứa Tú hơn đó là, lỗ tai của Lâm Phùng cực kỳ thính.

Cô nàng này nói Lâm Phùng như thế… Thật sự sẽ không sao chứ?
Trình Lộc nhìn về phía Lâm Phùng, anh vẫn duy trì tư thế đọc sách như cũ chẳng hề nhúc nhích, lúc này còn lật sang trang khác như thể anh chẳng hề nghe được gì.

Trình Lộc đi tới, cô thấy trước mặt Lâm Phùng có một cốc trà hoa cúc như thường lệ, cô vừa mới ngồi xuống đã nghe Lâm Phùng cười giễu một tiếng.

Cô lại nhìn vẻ mặt của anh, cũng chẳng có gì khác thường, hệt như tiếng cười giễu khi nãy chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Tốc độ tìm kiếm chứng cứ của mấy người lão Chu rất nhanh chóng, dù sao thì Lý Tinh Lãng chỉ là một thanh niên mới lớn, suy nghĩ chưa trưởng thành.

Có lẽ cậu ta đã xem qua mấy bộ phim hành động, cho nên còn biết lau đi dấu vân tay trên vật chứng, nhưng lại quên lau ở một chỗ rất nhỏ.


Chứng cứ này được tìm ra khá dễ dàng, xế chiều ngày hôm đó lão Chu gọi điện thoại đến nói mình đã nộp chứng cứ, cũng đã xin đơn bắt giữ.

Trình Lộc cúp điện thoại, cô nói với Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, đã điều tra được kẻ tình nghi, bây giờ tôi sẽ cùng mấy người lão Chu đi bắt giữ người.”
Cuối cùng Lâm Phùng cũng có động tĩnh, quyển sách rất dày này anh chỉ mới xem được vài trang, anh lại lật thêm một trang, quay sang nhìn thẳng vào Trình Lộc, hỏi: “Ai?”
Hứa Tú cũng nhìn sang, ánh mắt Trình Lộc rơi vào người Hứa Tú.

Hứa Tú nhíu mày, cô nàng vội vàng xua tay phủ nhận: “Không phải cháu! Cháu không có!”
Lâm Phùng mím môi, có lẽ là hơi ghét bỏ biểu hiện của Hứa Tú.

Trình Lộc không khỏi bật cười, cô nói: “Không phải cô, là Lý Tinh Lãng, người bên tôi đã tìm được chứng cứ, cũng đã tiến hành bắt giữ.”
Hứa Tú càng kinh ngạc hơn: “Lý Tinh Lãng?”
Đây không phải bạn trai cũ của cô nàng à?
Trình Lộc gật đầu, lúc này Hứa Tú mới xác nhận rằng đây thật sự chính là cái tên bạn trai cũ xui xẻo kia của mình.

Hứa Tú nhìn Lâm Phùng bằng ánh mắt áy náy.

Hứa Tú thật sự không ngờ Lý Tinh Lãng lại dám làm ra chuyện này.

Cô nàng vỗ cái bốp lên bàn, tức giận nói: “Tình cảm không phải chuyện tôi tình người nguyện à, đã chia tay rồi, cái tên Lý Tinh Lãng này còn làm ra chuyện hồ đồ gì thế này!”
Trình Lộc nghĩ, đúng thật tình cảm là chuyện tôi tình người nguyện.

Giống như cô và Hứa Qua vậy.

Chỉ là rất khó để có thể dứt ra khỏi chuyện này, dù đã chia tay một năm, trước kia khi vừa chi tay Trình Lộc cũng khó mà chấp nhận được.

Lâm Phùng khép sách lại vang lên một tiếng “bộp”, cũng đánh thức Trình Lộc.

Ánh mắt anh nhìn Trình Lộc trong veo chẳng gợn sóng, Trình Lộc hoàn hồn lại, cô lúng túng mỉm cười.

Ở trước mặt người khác mà lại suy nghĩ mấy chuyện không đâu.

Lâm Phùng nói: “Nếu đã tìm được rồi, vậy mời cảnh sát Trình cứ tự nhiên.”
Ý tứ của lời này là đang đuổi người.

Vừa hay Trình Lộc cũng chẳng muốn qua lại gì với bọn họ nữa, cô đang định đi thì Hứa Tú bỗng gọi cô lại, nói: “Chị Tiểu Lộc này, sau này chị phải thường đến chơi đấy.” Cô nàng lại nhỏ giọng: “Chú của tôi á, bên ngoài choa ngoa nhưng lòng dạ mềm nhũn, chú ấy đối với chị không giống người khác.”
Trình Lộc: “……”
Cô biết giáo sư Lâm đối với cô không giống với người khác, cho nên cô mới phải chặt đứt mọi suy nghĩ của giáo sư Lâm.

Nhưng trong lúc Trình Lộc đến nhà Lý Tinh Lãng, trên đường đi cô đã suy nghĩ, nếu cô thật sự ở cùng một chỗ với Lâm Phùng, vậy chẳng phải Hứa Qua sẽ gọi cô là thím à?
Bạn trai cũ bỗng trở thành cháu mình, điều này cũng quá k1ch thích rồi.

Trình Lộc nhếch môi nở nụ cười ngây ngốc.

Chuông điện thoại chợt vang lên khiến Trình Lộc sợ đến run một cái, cô lấy điện thoại ra, là lão Chu.

“Sao thế?”

Giọng của lão Chu vang lên; “Không ổn rồi Tiểu Lộc! Lý Tinh Lãng chạy rồi! Có thể sẽ gây bất lợi cho Hứa Tú và giáo sư Lâm!”
Mi tâm Trình Lộc nhảy lên một cái, cô lấy điện thoại ra định gọi cho Lâm Phùng, lại phát hiện mình vốn chẳng hề có số của anh.

Cô nói với bác tài trước mặt: “Cảnh sát làm việc, lập tức quay xe lại!”
Cô lấy thẻ cảnh sát ra cho bác tài nhìn, bác tài lập tức đáp lại cô, quay đầu xe trở lại, tốc độ lần này nhanh hơn gấp bội so với lúc đi.

Rất nhanh đã đến cửa khu chung cư, Trình Lộc lấy tiền ra nhưng bác tài lại từ chối: “Chú cảnh sát, cô mau đi làm nhiệm vụ của cô đi! Vì nhân dân phục vụ, tôi cũng rất tự hào!”
Trình Lộc nhăn mặt một hồi: “?”
Một cảnh sát nữ cũng gọi là chú cảnh sát à?
Bây giờ phải làm chuyện lớn cho nên Trình Lộc cũng chẳng so đo với bác tài làm gì, cô gật đầu rồi vội vào trong khu chung cư.

Lão Chu đã nói qua trong điện thoại: “Tiểu Lộc, gặp phải chuyện gì cũng không được vọng động, bọn chú sẽ đến ngay.”
Trình Lộc đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

Cô đi thẳng hướng đến nhà của Lâm Phùng, từ nơi xa xa đã thấy Hứa Tú nhấc một túi rác bước ra ngoài vứt.

Cô nàng nhìn thấy Trình Lộc thì vội chạy tới với vẻ tức giận, còn mừng rõ vẫy tay với cô nữa, cô nàng đang muốn nói gì đó thì bỗng từ một hướng khác có một người đàn ông mặc áo thun đen lao ra.

Hứa Tú biến sắc, cô nàng theo bản năng muốn ném túi rác trong tay vào mặt đối phương.

Hứa Tinh Lãng vội kéo khẩu trang xuống, lo lắng nói với cô nàng: “Tú Tú! Là anh là anh, Lý Tinh Lãng đây!”
Tất nhiên Hứa Tú biết đối phương là Lý Tinh Lãng, Lý Tinh Lãng nên cô nàng mới đánh đó!
Dường như Lý Tinh Lãng còn không biết Hứa Tú đã biết chân tướng, cậu ta vẫn liên tục tới gần nói với cô nàng: “Tú Tú, anh đến cứu em đây, em đi theo anh đi, em không biết đâu, có một đám điên đang đuổi theo anh….”
Hứa Tú lùi về sau hai bước, Trình Lộc tiến lên bảo vệ cô nàng ở sau lưng mình.

Lý Tinh Lãng nhìn thấy trước mắt xuất hiện một cô gái xa lạ thì ngẩn cả người, nhưng rất nhanh sau đã phản ứng lại, rất có thể đây là người nhà nào đó của Tú Tú.

Tuy Hứa Tú lớn gan, nhưng khi cô nàng nhìn thấy Lý Tinh Lãng vẫn không nhịn được sợ hãi.

Cô nàng run giọng nói: “Anh mau đến sở cảnh sát tự thú đi, cảnh sát sẽ đến đây nhanh thôi!”
Lý Tinh Lãng biến sắc, cậu ta biết Hứa Tú đã biết chuyện này thì vẻ mặt chợt dữ tợn hơn.

Nếu Hứa Tú đã biết rồi, vậy chỉ có thể dùng vũ lực cướp cô nàng đi mà thôi!
Cũng vừa hay, trước đây Hứa Tú đã nói người nhà của mình không tốt, cậu ta vốn tưởng chỉ cần uy hiếp người nhà của cô nàng một chút thì họ sẽ thu liễm hơn.

Lại chẳng ngờ, vậy mà họ lại báo cảnh sát!
Ánh mắt Lý Tinh Lãng trở nên hung tợn, cậu ta định ra tay với Trình Lộc đang che trước mặt Hứa Tú.

Người nhà của Tú Tú chẳng có lấy một người tốt, mỗi một người đều ngăn cản họ ở cạnh nhau!
Lý Tinh Lãng móc trong người ra một con dao gọt trái cây, Trình Lộc nhíu mày, cô nói với Hứa Tú đằng sau mình: “Cô về nhà trước đi, tôi dọn dẹp xong rồi lại ra.”
Hứa Tú không yên tâm cho một cô gái như Trình Lộc, tuy cô là cảnh sát, nhưng cô chỉ cao có bao nhiêu đây, sao Hứa Tú có thể yên tâm cho được.

Nhưng bản thân cô nàng là gánh nặng, nếu cứ chờ ở đây, chắc chắn sẽ khiến Trình Lộc thêm chuyện.

Hứa Tú trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn chạy vào biệt thự cầu cứu Lâm Phùng.


Lý Tinh Lãng thấy Hứa Tú muốn chạy, cậu ta vội quát một tiếng rồi gọi “Tú Tú”, âm thanh khốc liệt hệt như chuẩn bị sinh ly tử biệt vậy.

Lý Tinh Lãng định nhào đến chỗ Hứa Tú, Trình Lộc thấy thế cô tiến lên nắm chặt lấy Lý Tinh Lãng.

Lý Tinh Lãng vung dao đến nhằm thẳng vào mắt trái của cô.

Đứa nhỏ này thật chẳng biết nương tay là gì, đôi mắt Trình Lộc lạnh xuống, cô hơi nghiêng người sang trái.

Tay phải cũng nắm lấy cổ tay trái của Lý Tinh Lãng, sau đó cô nâng đầu gối lên thúc thẳng vào giữa bụng cậu ta.

Lý Tinh Lãng đau đến mức làm rơi dao gọt trái cây trong tay, không ngờ một cô gái nhỏ thế này mà lại có sức lớn đến vậy.

Lý Tinh Lãng chật vật ngã xuống đất, cậu ta ôm bụng mình, miệng gào lên đau đớn.

Lâm Phùng đẩy cửa đi ra thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, anh len lén thở phào một hơi, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ.

Lâm Phùng đi tới chỗ cô, Hứa Tú gọi Trình Lộc một tiếng: “Chị Tiểu Lộc! Chị có sao không?”
Sự chú ý của Trình Lộc chị Hứa Tú hấp dẫn đi, cô thấy Lâm Phùng bước đến chỗ mình thì mở miệng nói: “Giáo sư Lâm, tôi sẽ xử lý cậu ta….”
Cô còn chưa dứt lời đã thấy trên mặt Lâm Phùng xẹt qua một tia nứt vỡ.

Lâm Phùng mím môi, anh bỗng nói: “Cẩn thận!”
Trình Lộc quay đầu lại, cô thấy đầu lưỡi dao nhọn hoắc đang đâm thẳng vào mặt mình, khoảng cách chỉ còn trong gang tấc.

Trong chớp mắt đó, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng bỗng chắn ngang ở giữa, cầm chặt lấy lưỡi dao.

Trình Lộc phản ứng nhanh, cô một cước đạp bay Lý Tinh Lãng.

Một người đàn ông cao một mét sáu mấy cứ thế bị một cô gái nhỏ đá văng đi.

Lần này Trình Lộc đã dùng hết toàn lực của mình, Lý Tinh Lãng đau đến mức nằm lăn lộn dưới đất không dậy nổi.

Lâm Phùng nhíu mày, anh ném dao gọt trái cây trong tay đi.

Bàn tay anh dính đầy máu tươi, còn có một giọt nhỏ xuống chiếc áo sơ mi trắng của anh.

Trình Lộc sốt sắng mở tay anh ra, lưỡi dao rất sắc bén, vừa nãy anh lại nắm chặt như thế, lòng bàn tay đã bị cắt ra một đường rất dài.

“Hứa Tú, mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”
Hứa Tú phản ứng lại, cô nàng đỏ mắt chạy tới đạp Lý Tinh Lãng hai cái, còn khóc lóc ỉ ôi: “Hu Hu tôi vẫn chưa có giấy phép lái xe.”
Cũng đúng lúc bọn người lão Chu chạy tới, sau khi bắt Lý Tinh Lãng quy án rồi lập tức đưa Lâm Phùng đến bệnh viện.

Trình Lộc nhìn bác sĩ đang băng bó cho Lâm Phùng, anh ngồi một bên, biểu hiện vẫn lãnh đạm như cũ, anh nhìn chăm chú vào bàn tay bị thương của mình đến xuất thần.

Không lâu sau, bàn tay bị thương kia đã bị băng lại thành một cái bánh chưng.

Trình Lộc nói mình không cảm động là giả, thường thì trong tình huống đó người khác đều sẽ nấp đi mới đúng, hoặc là vốn chẳng kịp phản ứng lại.

Nhưng Lâm Phùng lại không giống, anh lại dùng tay không chặn dao sắc cứu cô.

Tuy cô có thể tránh đi được, nhưng hành động này của Lâm Phùng thật sự khiến người ta cảm động.

Cô mím môi nhìn điện thoại di động, lão Chu đã tra hỏi Lý Tinh Lãng, cô cũng yên tâm hơn.


Đang lúc cô nhìn điện thoại, bỗng nhiên ánh sáng trước mặt cô bị người ta chặn lại, trước mắt tối sầm.

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Lâm Phùng.

Lâm Phùng nói: “Xong rồi.”
Trình Lộc đứng lên, cô gật đầu với Lâm Phùng rồi thoáng rủ mắt xuống, cô nói: “Giáo sư Lâm, chuyện hôm nay cảm ơn anh.”
Lâm Phùng liếc nhìn cô: “Tôi chỉ không muốn cô cứu tôi hai lần mà thôi.”
Anh biết Trình Lộc đang suy nghĩ gì.

Không phải thường dùng thân để báo ơn cứu mạng à? Lần này, coi như đáp lại lần trước cô đỡ cho anh, không ai kém ai.

Cũng không cần lấy thân báo đáp nữa.

Giọng điệu anh lạnh nhạt, nói xong lập tức sải chân bước ra ngoài.

Chờ đến khi Trình Lộc hoàn hồn lại, lúc này chỉ còn có thể nhìn thấy một bóng lưng cao ngất của anh.

Chạng vang ve kêu không ngừng, từng đợt không khí nóng phả vào mặt.

Ở sạp bán kem ven đường có một đám học sinh vây kín, họ la hét muốn kem công chúa hồng phấn gì đó.

Lâm Phùng không lái xe đến, anh đứng ven đường gọi một chiếc taxi về nhà.

Hứa Tú rất lo lắng, cô nàng thấy Lâm Phùng về rồi thì không nhịn được mà đỏ mắt.

Lâm Phùng đặt bàn tay bị thương sau lưng, hơi híp mắt nhìn sang: “Bị viêm mắt thì đến bệnh viện, đừng ở đây nhờ cậy tôi.”
Hứa Tú khóc thút thít: “Chú nhỏ đều do cháu không tốt, nếu ban đầu cháu không chọc vào tên bệnh thần kinh Lý Tinh Lãng thì tốt rồi, cũng sẽ không hại chú thành thế này.”
Vừa nói Hứa Tú vừa kéo tay Lâm Phùng ra xem.

Lâm Phùng nói: “Còn chưa phế, cháu khóc cái gì.”
Hứa Tú hít một hơi, cô nàng nuốt hết mấy lời bi thương vào bụng.

Bên ngoài biệt thự chợt có tiếng xe, Hứa Tú chớp mắt, cô nàng hỏi Lâm Phùng: “Chị Tiểu Lộc đến ạ?”
Lâm Phùng nhíu mày, hẳn không phải Trình Lộc.

Nếu không phải Trình Lộc, vậy thì chỉ có thể là người của nhà họ Lâm mà thôi.

Đúng như dự đoán, sau khi Hứa Tú mở cửa thì thấy bên ngoài là một người đàn ông, dáng dấp anh tuấn, vóc người cao lớn.

Hứa Tú không vui gọi một tiếng: “Anh.”
Hứa Qua nhìn lướt qua Hứa Tú sau đó bước vào, anh ta gật đầu với Lâm Phùng đang ngâm nước hoa cúc trong nhà, lễ phép gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”
Lâm Phùng không nhìn đến Hứa Qua dù chỉ một chút, anh rót nước nóng vào cốc, nói: “Đưa con bé đi đi, nơi này không có cơm tối.”
Hứa Qua nhìn xuống bàn tay bị băng thành cái bánh chưng của Lâm Phùng, anh ta nhíu mày, đi tới rót nước nóng giúp Lâm Phùng: “Chú nhỏ, xin lỗi, Tú Tú rước phiền cho chú rồi, hại chú bị thương thế này.”
Khóe môi Lâm Phùng khẽ cong lên một độ cong không thân thiện mấy: “Tin tức truyền đi nhanh thật.”
“Người trong nhà vẫn chưa biết, là do mấy người bạn ở cục cảnh sát nói cho cháu biết.”
Hứa Tú như nhớ ra được gì đó, cô nàng bèn hỏi Hứa Qua: “Vậy anh có biết chị Tiểu Lộc không? Anh, anh không biết đâu, chị Tiểu Lộc là….”
Giọng của Hứa Tú bỗng im bặt.

Cô nàng đối diện với ánh mắt không chút nhiệt độ của Lâm Phùng, sợ đến mức run lên một cái.

Ánh mắt này của Lâm Phùng quá rõ ràng —- Nếu còn dám nhiều lời, lột da rút gân.

Hứa Tú cười hì hì, cô nàng còn tưởng Lâm Phùng không có ý định đưa Trình Lộc về nhà cho nên chỉ đành đổi lời: “Chị Tiểu Lộc đúng là ân nhân của chúng ta!”.


Nhấn Mở Bình Luận