Tiếng xưng hô không tính là thân mật biến mất trong tiếng tín hiệu ngắt đột ngột.
Trì Tuyết Diễm lại bất giác đưa tay sờ sờ lỗ tai.
Bên tai giống như bị điện giật, dâng lên một cảm giác nhẹ nhàng và đặc biệt.
Thường xuyên có người lớn hoặc bạn bè gọi cậu là tiểu Trì, trước đây cậu chưa bao giờ cảm thấy khác thường, đây chỉ là cách gọi rất bình thường, cũng không quá thân mật.
Có lẽ là bởi vì giọng của Hạ Kiều dễ nghe hơn một chút.
Cậu dừng suy nghĩ, bỏ điện thoại di động vào túi, chuẩn bị giết thời gian thêm vài phút nữa, rồi xuống lầu đến bãi đậu xe chờ Hạ Kiều.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Trì Tuyết Diễm theo phản xạ nhíu nhíu mày.
Cậu dường như đã ngửi thấy mùi nước hoa tươi mát giả tạo kia.
Đối phương không đợi cậu đáp lại, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên là bác sĩ Từ mới đến làm.
Từ Bạch Quân thay quần áo bác sĩ, giày da dưới chân sáng bóng, thắt lưng nổi bật tỏa ra ánh vàng kim đậm, mái tóc rõ ràng đã được chăm sóc tỉ mỉ.
Anh ta nhìn thấy Trì Tuyết Diễm đứng bên cửa sổ, lại làm bộ dập cửa, thái độ thân thiết: "Tôi thấy đèn phòng này của anh không tắt, tưởng rằng anh quên, còn chưa tan tầm à?"
Trì Tuyết Diễm lúc trước ở hành lang phòng khám tình cờ gặp Từ Bạch Quân, thoạt nhìn anh ta cũng rất bình thường, chỉ là cứ đến giờ tan tầm, sẽ khẩn cấp xịt nước hoa bôi keo tóc.
Cậu thật sự không muốn nói nhiều với loại mùi này, nói qua loa lấy lệ: "Chuẩn bị đi rồi."
Từ Bạch Quân đứng ở cửa không nhúc nhích, cười cười với anh: "Lại phải đi xem mắt à?"
Trì Tuyết Diễm nhận thấy tầm mắt đối phương đang thám thính ở các ngón tay của mình, ánh mắt nhất thời tối sầm lại: "Có việc sao?"
"Không có việc gì." Từ Bạch Quân làm như không thấy vẻ lãnh đạm của cậu, một bộ giọng điệu tỏ ra quan hệ của hai người rất thân quen, "Tôi nghe nói hôm nay anh đeo nhẫn tới, còn là ngón áp út."
Gã ta làm ra một loại biểu tình tốt bụng nhắc nhở, trong giọng nói lộ ra ẩn ý thâm sâu ái muội: "Chiếc nhẫn ở vị trí này không thể tùy tiện đeo đâu, hàm nghĩa rất đặc thù, sẽ ảnh hưởng đến việc anh đi xem mắt..."
Kiểu nói ngả ngớn tùy tiện vượt qua khoảng cách này làm cho người ta cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng.
Trì Tuyết Diễm mặt lạnh ngắt lời gã, thẳng thắn nói: "Không liên quan đến anh."
Tiếp tục đợi nữa, chỉ sợ cậu sẽ nhịn không được phải dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Trì Tuyết Diễm đưa tay tắt đèn phòng khám, không chút khách khí đến gần Từ Bạch Quân đang chặn ở cửa nói: "Tránh nhường một chút."
Từ Bạch Quân không ngờ cậu trực tiếp như vậy, vẻ mặt cứng đờ, miễn cưỡng tìm cho mình một chút mặt mũi: "Có việc gấp à? Vậy anh đi trước đi."
Mà Trì Tuyết Diễm ngay cả một ánh mắt cũng lười cho, vẫn đi vào thang máy xuống lầu.
Chờ bóng lưng của cậu hoàn toàn biến mất khỏi phòng khám, sắc mặt Từ Bạch Quân lập tức trở nên rất khó coi, cúi đầu chửi bậy một câu.
Không thể ngờ tính tình ẩn bên dưới của Trì Tuyết Diễm lại dữ dội như vậy.
Hoàn toàn khác với những gì cậu ta thể hiện trước mặt các bệnh nhân nhỏ.
Từ Bạch Quân tuần trước mới vào phòng khám này, vừa tới đã chú ý đến bác sĩ Trì có ngoại hình xuất chúng rất được hoan nghênh, sau đó từ y tá từng thổ lộ tình cảm với Trì Tuyết Diễm mà biết được, cậu ta không thích nữ sinh.
Diện mạo tinh xảo, mái tóc đỏ rực rỡ, còn có một chiếc xe thể thao mới sang trọng... khiến cho Từ Bạch Quân lập tức có phán đoán: Trì Tuyết Diễm gia cảnh không tệ, khẳng định thích vui chơi.
Họ là những người trong cùng một thế giới.
Từ Bạch Quân khẩn cấp ném cành ô liu ra.
Nhưng không ngờ, Trì Tuyết Diễm vẫn biểu hiện không mặn không nhạt, giống như là đang làm bộ rụt rè.
Suy xét các phương diện điều kiện của mình đều rất tốt, Từ Bạch Quân thử duy trì sự kiên nhẫn, nhưng theo thời gian trôi qua, gã dần dần có chút không nắm chắc.
Ngoại trừ chiếc xe kia, trên người Trì Tuyết Diễm không có nửa điểm dấu vết xuất thân giàu sang, từ quần áo ngày thường đến phương thức ở chung với đồng nghiệp, tất cả đều có vẻ rất bình thường.
Hơn nữa, loại người có điều kiện hoàn toàn không thiếu người theo đuổi này, tại sao lại phải đi xem mắt?
Từ Bạch Quân muốn lén tiếp xúc với cậu ta, hỏi thăm tin tức nhiều hơn một chút, nhưng trước sau không thành công.
Hôm nay xem như xé rách quan hệ đồng nghiệp có vẻ bề ngoài hòa bình.
Từ Bạch Quân tự làm mất mặt ôm một bụng tức giận, tâm trạng điên tiết đá một cái vào thùng rác, cũng đi thang máy xuống bãi đậu xe ngầm.
Lúc này các nhân viên khác trong phòng khám đã về hết, có lẽ gã là người rời khỏi cuối cùng.
Nhưng đi vào tầng đậu xe trống trải, gã lại nghe thấy một loạt tiếng vọng không rõ ràng lắm.
Hình như là giọng nói của Trì Tuyết Diễm.
Từ Bạch Quân dừng bước.
Gã cố ý đợi năm phút mới xuống, còn tưởng rằng Trì Tuyết Diễm đã đi rồi.
Từ Bạch Quân suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đi về phía phát ra giọng nói, cố hết sức giấu mình sau cây cột.....
Trì Tuyết Diễm dựa vào chiếc xe thể thao màu xanh ngọc bích sáng loáng, vừa lúc cúp điện thoại trong tay, giống như đang đợi người.
Sau một lúc, âm thanh của một chiếc xe chạy vào hầm vang lên từ xa đến gần.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Bạch Quân, một chiếc xe thể thao cùng kiểu khác màu chậm rãi dừng lại trước mặt Trì Tuyết Diễm.
Sau khi chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại, cửa xe ở ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc âu phục bước xuống, nói với Trì Tuyết Diễm một câu gì đó.
Mối quan hệ của họ trông rất thân mật.
Trì Tuyết Diễm nhìn anh ta một chút, rồi lập tức lên xe, có vẻ rất quen thuộc ngồi vào ghế phụ.
Do góc độ, Từ Bạch Quân không thể thấy rõ diện mạo của người này, nhưng gã nhìn ra được bộ âu phục này đắt tiền, còn có khi đối phương mở cửa xe, trên cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ cao cấp.
Rõ ràng là người giàu có.
Chiếc xe thể thao màu đỏ rời đi, trong khi chiếc còn lại vẫn ở yên tại chỗ.
Từ Bạch Quân núp sau lưng cây cột suy nghĩ một lát, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là có loại quan hệ này với người khác.
Sự tức giận trong mắt gã dần dần biến mất.
Thay vào đó là sự khinh miệt nồng đậm.
Trên mặt Từ Bạch Quân hiện ra nụ cười nhìn lén được bí mật, tâm trạng trong nháy mắt từ âm u chuyển sang sáng sủa, bước nhanh về phía xe của mình.
***
Xe thể thao rời khỏi hầm, trong nháy mắt bao phủ trong ánh hoàng hôn.
Trì Tuyết Diễm nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.
Hạ Kiều cầm vô lăng chú ý tới động tác của cậu: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Trì Tuyết Diễm mơ hồ nghe thấy trong bãi đậu xe có động tĩnh gì đó, cũng không quan tâm lắm, "Có lẽ là có chuột."
So với chuột, cậu càng để ý đến cách ăn mặc của Hạ Kiều.
Phong cảnh hai bên cửa sổ xe lướt nhanh về phía sau, Trì Tuyết Diễm nhịn không được hỏi: "Sao anh lại mặc âu phục?"
Hạ Kiều đã đoán được cậu không thích loại cảm giác câu nệ này, cong khóe môi, giải thích: "Buổi chiều ba tôi bảo tôi đến công ty gặp ông ấy, chỉ có thể ăn mặc trang trọng một chút. Vừa ra khỏi công ty là tôi tới đây, chưa kịp về nhà thay quần áo."
"Xin lỗi." Anh đưa tay chạm sáng màn hình hiển thị trên xe, xuất ra giao diện định vị, thái độ rất tốt nhận lỗi, "Tôi mời khách."
Trì Tuyết Diễm nhướng mày, động tác tự nhiên nghiêng tới một chút, nhập một địa chỉ vào trong bản đồ hướng dẫn đường đi.
Cậu quyết định để Hạ Kiều một thân âu phục mời khách đi ăn ở quán lề đường.
Quán lề đường xào nấu bằng chảo, hương vị hạng nhất.
Trong quán ăn lề đường ồn ào, Hạ Kiều trở thành một vị khách thoạt nhìn không phù hợp nhất.
Nhưng bước chân của anh chỉ hơi khựng lại, vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống.
Nuông chiều người yêu tuỳ hứng như mọi khi.
Ghế nhựa màu sắc rực rỡ quê mùa, chiếc khăn trải bàn dùng một lần thỉnh thoảng bị gió thổi bay lên, âu phục đen thẫm khoác lên lưng ghế, tóc đỏ của người trước mắt, còn có ý cười thỉnh thoảng hiện lên trong mắt.
Nhất là khi nhìn thấy anh cởi bỏ cúc áo, nghiêm túc xắn tay áo lên.
Chiếc áo sơ mi được may đo cao cấp ánh lên bữa ăn đơn giản có mùi khói lửa nhất.
Rõ ràng là đối với người bình thường ở xung quanh mà nói, là một trường hợp hẹn hò không thể bình thường hơn.
Nhưng lại kỳ dị mang theo một loại ấn tượng rõ ràng như thể sẽ không phai màu.
Hạ Kiều bất giác nghĩ như vậy.
Trong lúc chờ hai người nói chuyện sau khi ăn tối xong, anh vứt áo khoác âu phục vào ghế sau xe, càng lúc càng thuần thục đợi người bên cạnh mở miệng.
Trì Tuyết Diễm nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi trắng vẫn sạch sẽ trên người anh, lại quay đầu nhìn về phía các bảng hiệu cửa hàng không ngừng hiện lên bên ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ nói: "Kế tiếp nên tìm một nơi thích hợp hẹn hò, ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, rồi gọi một ly đồ uống."
Hạ Kiều đương nhiên không có ý kiến khác.
Những quán cà phê, hoặc cửa tiệm bánh ngọt lướt qua trong đầu anh.
Khi Trì Tuyết Diễm dẫn anh đi vào nơi tràn ngập tiếng ồn ào này, biểu tình Hạ Kiều không khỏi giật mình.
Sau khi hình thành rõ ràng mối quan hệ đồng bọn với Trì Tuyết Diễm, anh đã không cố ý bày ra vẻ bất cần đời và trẻ trung thuộc về "Hạ Kiều" như kiểu này nữa.
Hiện giờ anh thực sự rất bất ngờ.
Trì Tuyết Diễm đứng trước quầy bar của quán cà phê internet, ngẩng đầu nhìn lướt qua bảng giá các món trà trên thực đơn, tựa hồ rất vui vẻ thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của anh: "Uống cái gì? Tôi mời anh."
"Đây là quán cà phê internet cao cấp, cấm hút thuốc, bầu không khí cũng được."
Không đợi đến khi anh đáp lại, Trì Tuyết Diễm liếc mắt nhìn sang, bỗng nhiên cười lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng lưu chuyển: "Ngẩn người thế làm gì, chưa từng hẹn hò bạn gái ở quán cà phê internet sao?"
Hạ Kiều lúc này mới cất bước đi về phía cậu, thấp giọng nói: "Không có."
Trong ký ức, anh chưa từng nói chuyện yêu đương.
Trì Tuyết Diễm không nhanh không chậm chìa tay về phía anh, Hạ Kiều phục hồi tinh thần lại, lấy chứng minh thư để trong ví.
Anh chăm chú nhìn sườn mặt tươi cười rõ ràng của đối phương.
Trong tính cách của Trì Tuyết Diễm có một loại tính cách cá nhân và sự tùy hứng không hề che dấu.
Cùng với đó là sự hung hăng nổi bật.
Nhưng khi sự tùy hứng này tác động đến người khác, những gì liên quan thường chỉ là một vài chuyện nhỏ nhặt, nhưng trong nháy mắt có thể rút ngắn khoảng cách ở giữa.
Cho nên ngược lại làm cho người ta có cảm giác thân mật vừa đủ, thậm chí mang theo bầu không khí ái muội như có như không.
Hạ Kiều nhẹ nhàng thả thẻ chứng minh thư vào lòng bàn tay đối phương.
Anh nghĩ, Trì Tuyết Diễm là một người rất am hiểu yêu đương.
- ---------------------
Tác giả có điều muốn nói:Tiểu Trì: Tôi chỉ là đang chơi.