Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

15 giờ 39 phút.

Đào Trúc Quân mở chai nước suối đưa cho Trương Nhã Thư.

"Nhã Thư, hay là nghỉ ngơi một lát?"

Đào Trúc Quân vì lo lắng cho sức khoẻ của Nhã Thư, lên tiếng bảo Nhã Thư nghỉ ngơi vài lần nhưng người kia đều không đồng ý, liên tục lái xe từ sáng đến tận bây giờ, không có dấu hiệu muốn dừng lại. Thế nhưng hiện tại cơ thể có cảm giác đau nhức rã rượi, Trương Nhã Thư cả ngày không ăn gì, cộng thêm lo lắng quá độ, bây giờ không có sức điều khiển vô lăng nữa.

"Được. Nghỉ ngơi một chút. Mày ngồi trong xe đợi, tao đi tìm chút gì đó mua về ăn."

"Được rồi được rồi. Để tao đi cho, mày mệt mỏi lắm rồi, nếu mày xỉu tao sẽ không đỡ nổi đâu. Bên đường có tiệm bánh, tao sang đó mua một ít sandwich ăn cho nhanh."

Nhã Thư gật gật đầu.

Trúc Quân đóng cửa xe, nhanh chóng bước đi.

Trương Nhã Thư vô cùng mệt mỏi, đầu đau nhức như thể đang đội một tảng đá xanh, hai mắt nổi đầy tơ đỏ, mí mắt nặng nề cụp xuống.

Vũ Di Đình toàn thân run rẩy nằm trên sàn nhà lạnh buốt, mái tóc đen dài xơ xác che mất một nửa khuôn mặt, hơi thở vô cùng yếu ớt. Trương Nhã Thư nhìn thấy Vũ Di Đình vô lực vươn tay về phía mình, bản thân lập tức chạy đến, vừa bước được vài bước thì bỗng dưng cơ thể cứng đờ như bị trói chặt, Trương Nhã Thư thét lên một tiếng rồi ngã xuống, cố gắng trườn về phía người kia nhưng không được, càng trườn đến gần, hình bóng Vũ Di Đình dường như càng mờ nhạt rồi dần biến mất.

Di Đình... Di Đình...

"Nhã Thư... Nhã Thư..."

Trương Nhã Thư nghe tiếng người gọi tên mình, tay chân tựa hồ nhẹ nhàng hơn, bắt đầu cử động, mí mắt cũng dần mở ra.

"Chuyện... chuyện gì vậy?"

"Mày ngủ mơ. Miệng cứ lẩm bẩm gọi tên Di Đình, còn thút thít khóc nữa.", Đào Trúc Quân lấy khăn giấy lau nước mắt cho Nhã Thư, trong lòng thầm thở dài một tiếng, đứa ngốc này và cô giáo Đình đến bao giờ mới được yên ổn sống bên nhau đây?

"Ngủ mơ?...", Trương Nhã Thư định thần lại, đúng là khi nãy mình đã mơ thấy Di Đình, giấc mơ rất thật, Di Đình trông rất thống khổ, cảm giác lo lắng từ trong giấc mơ biến thành hiện thực. Nhã Thư phát hiện lưng áo mình nhễ nhại mồ hôi, đây ắt hẳn không phải là một giấc mơ bình thường...

"Ăn một chút đi. Sau đó chúng ta tiếp tục đi tìm."

Đào Trúc Quân đưa hộp sandwich cho Trương Nhã Thư, nhìn đối phương nuốt không trôi một miếng thịt liền đưa thêm chai nước suối. Lớn lên cùng Nhã Thư, có cảm xúc nào của người này mà Đào Trúc Quân chưa từng nhìn thấy qua, cô cũng đã vô số lần chứng kiến Nhã Thư đau khổ, thế nhưng tất cả những lần đau khổ đó không vì một ai khác ngoài Vũ Di Đình. Cái khoảnh khắc ngày khai giảng năm đó hiện về trong ký ức của Trúc Quân, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, không ngờ có thể cùng nhau vượt qua rất nhiều chuyện, chờ đợi nhau rất nhiều năm, Vũ Di Đình chính là người duy nhất có thể khiến Nhã Thư thực sự vui vẻ, cũng chính là người duy nhất có thể khiến Nhã Thư thực sự đau lòng.

Điện thoại trong túi vang lên, Trương Nhã Thư trống ngực đập thình thịch, ngón tay run rẩy nhấn nút nghe.

"Alo?"

"Giám đốc Trương, chúng tôi là người của Chủ tịch Trương, hiện đã tìm được cô Vũ Di Đình, chúng tôi nhận thấy tình hình cô ấy rất tệ nên đã mang cô ấy đến bệnh viện, sau đó mới báo tin cho cô. Thành thật xin lỗi."

"Được rồi. Các người đang ở đâu? Di Đình cô ấy có thương tích gì không??", Trương Nhã Thư tim đập mỗi lúc một nhanh, hai bên tai oang oang, cơ hồ không thể nghe rõ đối phương đang nói gì.

"Chúng tôi đang trông chừng cô ấy ở bệnh viện Z. Trên người cô ấy sơ bộ không có thương tích gì, nhưng phía bác sĩ vẫn đang khám tổng quát..."

"Được rồi. Tôi lập tức đến.", Trương Nhã Thư đột ngột cúp điện thoại cho vào túi áo, tiện tay quăng miếng sandwich còn ăn dở ra băng ghế sau, nhanh chóng khởi động xe. Nhận thấy toàn thân đều đang run rẩy, Trương Nhã Thư hít thật sâu, nước mắt lưng tròng, hai tay bấu chặt vô lăng, dồn sức đạp chân ga.

------------------------

"Giám đốc Trương, xin cô ở đây chờ một lát, các bác sĩ đang tiến hành kiểm tra cho cô Vũ Di Đình ở bên trong."

Trương Nhã Thư vừa đến nơi đã tức tốc xông vào phòng bệnh của Vũ Di Đình nhưng bị một tên cận vệ của Trương Tấn Uy ngăn lại.

"Cậu là cận vệ của Chủ tịch Trương?"

"Vâng thưa Giám đốc. Chủ tịch Trương đã dặn dò tôi huy động lực lượng toàn thể phải nghe theo lệnh của Giám đốc."

"Tốt. Hiện tại người đã tìm được, nhưng các cậu phải tiếp tục điều tra cho tôi xem tên nào đã làm chuyện này. Còn nữa, hãy cử cho tôi năm cận vệ, bí mật bảo vệ Vũ Di Đình trong thời gian từ đây cho đến khi các cậu tìm ra được hung thủ, nhớ là phải bí mật, tôi không muốn cô ấy bị các người làm cho kinh động."

"Ồ. Tôi nghĩ không cần phải làm vậy. Tên bắt cóc cô Vũ Di Đình đã bị chúng tôi bắt được, hiện đang giam giữ hắn ở căn cứ riêng, chờ giám đốc ra lệnh xử lý."

"Thật sao? Các anh làm sao bắt được hắn?"

"Chúng tôi tìm được cô Vũ Di Đình đúng lúc tên bắt cóc đang lén lút mang cô ấy từ trên xe xuống đặt lên bãi cỏ trước khuôn viên nhà của giám đốc Trương đây. Vừa hay tên bắt cóc đó là xã hội đen, còn là một nữ cao thủ, vì đối phó với ả mà có đến sáu người trong chúng tôi bị thương. Những tên như vậy thường hoạt động theo yêu cầu của người thuê mướn, thế nhưng chưa có lệnh của giám đốc, chúng tôi chưa tiến hành tra hỏi."

Trương Nhã Thư dường như không thể tin vào những thứ mình vừa nghe được, cô cúi đầu nghiến răng ken két.

"Tôi muốn tự mình tra hỏi."

"Được. Giám đốc hãy sắp xếp thời gian. Chúng tôi sẽ cho người đưa cô đến căn cứ."

Trương Nhã Thư nhìn sang cánh cửa phòng đang đóng kín, người đang nằm trong kia chính là người mà mình yêu nhất đời kiếp này.

"Mười giờ đêm nay."

Cánh cửa dần mở, một bác sĩ và hai y tá chầm chậm đi ra.

Trương Nhã Thư vội vàng bước đến, không quên khoác tay ra hiệu cho mấy tên cận vệ lui ra nơi khác.

"Tôi là người thân của Vũ Di Đình. Xin hỏi cô ấy như thế nào? Có thương tích gì không?"

Vị bác sĩ hơi cau mày, đưa tờ kết quả khám nghiệm cho Trương Nhã Thư, ra hiệu cho một ý tá nữ trả lời giúp mình, như thể ông rất là khó nói.

"Chúng tôi đã làm một cuộc kiểm tra chi tiết cho cô Vũ Di Đình, cơ thể hoàn toàn không có vết thương hay trầy xước. Nhưng mà... chúng tôi phát hiện ở cô Vũ Di Đình có dấu hiệu bị cưỡng đoạt, nơi tư mật có nhiều vết đỏ sưng tấy. Đáng lo ngại hơn, tinh thần cô ấy bị đả kích rất nghiêm trọng, tuyệt đối không cho bất kì ai chạm vào người mình, thế nên chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy. Hiện giờ cô ấy đang nghỉ ngơi."

Trương Nhã Thư tay nắm chặt tờ phiếu kết quả, đầu óc oang oang không còn nghe được gì nữa, lặng lẽ vặn tay nắm cửa, bước vào phòng Vũ Di Đình.

Căn phòng rất rộng, màu sơn tường xám nhạt bao trùm lên mọi vật, lên cả dáng người cô độc đang nằm trên chiếc giường lớn gần cửa sổ. Không gian yên ắng tịch mịch khiến bước chân Trương Nhã Thư có cảm tưởng càng lúc càng nặng nề, hơi thở tuôn ra tựa hồ trút không hết muộn phiền trong tâm khảm.

Trương Nhã Thư ngồi bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Vũ Di Đình, nước mắt chực trào ra ướt đẫm khuôn mặt. Người trên giường đang nhắm mắt, gương mặt xanh xao gầy gò hơn rất nhiều so với lần gặp cách đây vài ngày, lồng ngực khẽ động nhịp nhàng như đang chìm vào giấc ngủ thật sâu, cơ mặt mệt mỏi dãn ra, người lặng lẽ nằm yên như một nữ thần ôn nhu xinh đẹp. Trương Nhã Thư đan bàn tay mình vào tay Vũ Di Đình, nhẹ hôn lên, giữ đôi môi mình trên tay người yêu, nước mắt không ngừng tuôn ra, cổ họng nghẹn cứng lại rồi dần trở nên khó thở, Trương Nhã Thư nghiến chặt răng, cuối cùng cũng bật lên thành tiếng, cô thét lên thật lớn, bất kể Vũ Di Đình có thể nghe thấy hay không.

Trương Nhã Thư vội vàng buông tay Vũ Di Đình, cô lập tức đứng dậy tông cửa ra ngoài, va phải một cậu y tá đang bước đến liền vung tay đấm thật mạnh, đối phương bị tấn công bất ngờ cộng thêm sức đấm của Trương Nhã Thư liền ngã vật xuống đất. Trương Nhã Thư tiếp tục xông tới, hai cánh tay ra sức tát người kia đến chảy máu, liên tục hét lên như một dã thú.

"Nóiiii!!! Các người nói cô ấy bị cưỡng đoạt là như thế nào?? Là như thế nào hả??? Các người nhầm lẫn rồi! Không có chuyện như thế!!! Nhất định không có chuyện như thế!!!! Các người là bác sĩ của một bệnh viện lớn, tại sao có thể làm ăn bất cẩn như vậy?? Nói đi!!!"

Trương Nhã Thư xé toạc cổ áo người kia, vừa chuẩn bị đứng dậy đạp một phát vào bụng hắn liền bị mấy tên cận vệ canh gác gần đó chạy đến nhấc bổng lên mang ra xa. Cậu y tá bị đánh vẫn nằm bất động trên sàn, lập tức được các y tá khác mang đi cấp cứu.

"Giám đốc Trương! Cô bình tĩnh một chút! Nếu cô cứ đánh người vô tội như vậy thì tôi e là cả Chủ tịch Trương cũng không thể giúp cô!"

Trương Nhã Thư bị mấy tên cận vệ giữ chặt lại vẫn tiếp tục cựa quậy gào thét, mái tóc nâu đồng tán loạn xơ xác ướt đẫm nước mắt của cô.

"Buông tôi ra!!! Các người lừa tôi! Các người lừa tôi!!!"

"Khốn kiếp các người! Ai dám động vào Vũ Di Đình, Trương Nhã Thư này sẽ khiến kẻ đó phải xuống địa ngục!!"

Cả hành lang dài vang vọng tiếng khóc thảm thiết của Trương Nhã Thư, các bác sĩ và y tá đều phải lảng đi nơi khác, ai cũng phải lắc đầu cho qua, họ biết gia thế của Trương Nhã Thư liền chỉ dám chửi thầm trong bụng, nếu không muốn rước thêm hoạ vào thân thì đừng động vào nhà họ Trương.

"Nhã Thư! Con im miệng cho ta!"

Trần Hà Lam không biết từ lúc nào nước mắt ngắn dài đứng trước mặt Trương Nhã Thư, ánh mắt bà nghiêm khắc đâm thẳng vào giữa trán mình, Trương Nhã Thư liền không hét nữa, chỉ biết vô lực nức nở khóc.

"Con xem bộ dạng con như vậy là gì đây? Có khác nào một con thú dữ? Như vậy có thể chăm sóc cho Di Đình sao? Con doạ hết mọi người ở đây, thử hỏi có bác sĩ nào dám lui đến phòng bệnh của Di Đình? Nếu con không thể ngừng làm loạn thì hãy về nhà đi. Để ta ở đây cùng Di Đình là được rồi!"

Trần Hà Lam ngữ khí đanh thép giáo huấn Trương Nhã Thư,đây là lần đầu tiên bà giáo huấn tiểu tử này, cũng là lần đầu tiên Nhã Thư bịngười khác giáo huấn trước mặt các tên cận vệ, mà bản thân thì lại im lặngkhông nói một lời, mà Trương Nhã Thư thậm chí không quan tâm nhiều như vậy. Taychân dần được buông lỏng, Nhã Thư lặng lẽ bước theo sau bà Lam, cùng với Vũ DiLực và Đào Trúc Quân. 

Nhấn Mở Bình Luận