Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Không biết Hứa Hạ Châu nghĩ gì lại từ chối cách mời cơm báo ân của Lâm Lâm, nói không bằng mua chút đồ ăn về nhà nấu.

Nghe có vẻ như là ý định bộc phát, nhưng Lâm Lâm thấy y ngay cả xe cũng không lái tới, đoán chắc là suy nghĩ kỹ rồi.

Thế là hai người rẽ vào siêu thị.

Chắc chắn Hứa Hạ Châu không biết nấu ăn, ngay cả rau y cũng không phân biệt được cơ mà.

Lúc Lâm Lâm đang chọn thịt, liền nhờ y đi mua một bó rau chân vịt, chờ thịt cân xong bỏ vào túi, Hứa Hạ Châu vẫn đứng ở kệ rau không nhúc nhích, suy nghĩ sâu xa.

Y giơ tay chỉ vào một bó rau bói: “Rau chân vịt đây à?”

Lâm Lâm nhìn thoáng qua, trả lời y: “Đây là rau ngó xuân.”

Hứa Hạ Châu di chuyển tay.

Lâm Lâm: “Rau xà lách.”

Hứa Hạ Châu xoay người, chỉ về phía lối đi.

“Rau muống.” Lâm Lâm sắp trợn tròn mắt.

“Vậy cái này……” Hứa Hạ Châu nhìn thoáng qua, “Cái này tôi biết, rau cần.”

“Là tần ô.” Lâm Lâm vươn tay gạt một cái, lộ ra tên sản phẩm bị lá cải che đậy, “Chỉ cần động đậy tay xí thôi là có thể thu hoạch được tri thức mới đó anh.”

Nói xong Lâm Lâm liền âm thầm kinh ngạc, không biết từ khi nào, anh lại dám trêu chọc Hứa Hạ Châu.

Hứa Hạ Châu lại tỏ vẻ chuyện này không nên trách y, ở nhà mẹ đều gọi tụi này là rau xanh cả.

Tư thế lật nồi của Lâm Lâm rất thuần thục, mấy món anh nấu còn ngon với thơm hơn mấy món mẹ Hứa nấu nhiều, khiến Hứa Hạ Châu vô cùng kính nể.

Đây là kỹ năng quan trọng nhất của ma nghèo, trên mặt Lâm Lâm khiêm tốn lễ độ, trong lòng lại lặng lẽ lau đi nước mắt chua xót.

Anh chuyển đến nhà Hứa Hạ Châu cũng đã một tháng, nhưng đây lại là lần đầu tiên hai người ăn tối với nhau tại nhà.

Mặc dù Hứa Hạ Châu thường xuyên tăng ca, nhưng bình thường y vẫn về nhà sớm hơn Lâm Lâm. Khi ở một mình, bữa tối của y là cơm hộp và mì gói.

Đang ăn cơm, Lâm Lâm đột nhiên nhớ tới chuyện này, liền hỏi: “Sao anh không thuê người làm full time luôn, vừa dọn dẹp vừa nấu cơm tối.”

Lúc hỏi anh còn suy nghĩ rất nhiều, cho rằng Hứa Hạ Châu có lý do khác.

Lúc sau liền thấy Hứa Hạ Châu bưng bát cơm sửng sốt một lúc, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Tôi không nghĩ tới.”

Lâm Lâm: “…”

Giỏi thật.

Hứa Hạ Châu bị đề nghị này đánh thức, lập tức đặt bát đũa xuống, lao vào phòng khách muốn liên hệ với công ty giúp việc nhà. Y còn chưa kịp nhấn nút gọi thì đã bị Lâm Lâm cũng lao vào cản lại.

Lúc trước anh muốn dốc sức để trả ơn Hứa Hạ Châu, thì chính dì quét dọn đã ngăn cản anh.

Nhà trường chỉ cung cấp bữa trưa miễn phí cho giáo viên và nhân viên, không cung cấp bữa tối, trước kia ở khu Văn Tây, tối nào anh cũng nấu ăn. Kể từ khi dạy thay giáo viên nghỉ sinh, anh liền ở lại văn phòng chờ đến tiết tự học để tiết kiệm thời gian, nhưng thực ra, thời gian nghỉ lại rất dài, đủ để anh về nhà nấu ăn rồi quay lại trường học.

“Cho em một cơ hội đi!” Lâm Lâm nắm chặt tay Hứa Hạ Châu, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt chân thành.

Không có lý do từ chối.

Hứa Hạ Châu buông di động, gật đầu đồng ý.

Sau đó, sự tương tác hàng ngày giữa hai người ngày càng thú vị.

Hơn 5 giờ chiều Lâm Lâm sẽ về nhà nấu cơm tối, để riêng phần của Hứa Hạ Châu, sau đó ăn cơm rồi quay lại trường học. Quá trình này không vội vã, giống như đi bộ để tiêu hóa thức ăn, rất thoải mái.

Chất lượng cuộc sống của Hứa Hạ Châu vì đó cũng được nâng cao. Hồi vừa mới tốt nghiệp đi làm, mẹ Hứa còn lo lắng cho y, lâu lâu lại mang thức ăn đến, sau đó Hứa Hạ Châu phát hiện tiệm cơm gần nhà đánh giá thấp nhất còn ngon hơn đồ ăn mẹ nấu, liền không để mẹ Hứa tới nữa.

Có đôi lúc y còn quên trong nhà mình có người khác, đi làm về thấy trong phòng bếp có đồ ăn vẫn rất ngạc nhiên.

Quỹ đạo cuộc sống của hai người khác nhau, hầu như ban ngày không gặp mặt, tan làm hay cuối tuần thì Hứa Hạ Châu đều ở trong phòng sách. Rõ ràng ở cùng một chỗ, nhưng lại không làm phiền nhau.

Trình Văn Gia nói không sai, rất giống như hồi ở chung ký túc xá hồi đại học. Nhưng khác ở chỗ, là nỗi sợ hãi không thể giải thích được của Lâm Lâm với Hứa Hạ Châu đã giảm đi rất nhiều, thỉnh thoảng anh còn to gan trêu chọc Hứa Hạ Châu.

Chỗ bất tiện duy nhất là nhà Hứa Hạ Châu chỉ có một phòng tắm, hai người phải dùng chung. Nhưng sau sự cố ngoài ý muốn lần trước, hai người đã mặt đối mặt nói chuyện, sẽ tránh thời gian tắm rửa của nhau, bình thường mức độ tỏa ra pheromone của Lâm Lâm rất thấp, cho nên xịt chút nước thơm phòng sẽ không ảnh hưởng nhiều.

Sống yên ổn mấy ngày, đã bước vào cuối tháng mười hai mùa đông sâu.

Gần tới tết Dương lịch, khối lượng công việc của Hứa Hạ Châu đột nhiên tăng lên, công ty muốn đẩy nhanh tiến độ trước kỳ nghỉ nên thời gian tan làm của Hứa Hạ Châu đều duy trì ở mức 8, 9 giờ, bằng với Lâm Lâm.

Sau khi tan làm y sẽ gửi tin nhắn cho Lâm Lâm trước rồi lái xe đến đó.

Tiết tự học buổi tối chỉ có lớp tốt nghiệp, nên không có nhiều phụ huynh đến đón học sinh, Hứa Hạ Châu đỗ xe ở một bãi đậu xe gần cổng trường, bắt đầu chờ ai đó.

Không phải lần nào y cũng đi đón người, Lâm Lâm đã nhiều lần nói với y không cần đợi anh, dù sao trường cách nhà cũng không xa. Nhưng Hứa Hạ Châu làm việc toàn theo tâm trạng, đó là vui vẻ.

Trường mở cổng lúc 8h30, học sinh lững thững bước ra về với cơ thể mệt mỏi. Học sinh tụm năm tụm ba đều đi hết, Hứa Hạ Châu mới thấy Lâm Lâm.

Anh như nhảy lên xe, vội vàng đóng cửa lại, miệng hít hà vài hơi, vừa ra ngoài mấy phút đã bị đông cứng thành bộ dạng này.

Hứa Hạ Châu điều chỉnh máy sưởi, sau đó lái xe ra ngoài.

“Tết dương lịch cậu có kế hoạch gì không?” Hứa Hạ Châu mở miệng, “Về quê à?”

“Không ạ, phiền quá.”

Hứa Hạ Châu hiểu ý gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tết dương lịch tôi đến nhà mẹ ăn cơm, mẹ bảo tôi hỏi cậu có đến được không, cả nhà chị tôi cũng tới, nếu cậu thấy bất tiện tôi sẽ nói lại với mẹ.”

“À…” Lâm Lâm hơi bối rối.

Tuy là tấm lòng của người ta, nhưng anh do dự một lúc vẫn từ chối.

“Hay là thôi ạ, lần trước ở cổng trường Đỗ Trạch Vũ gặp anh, sau đó ánh mắt em ấy nhìn em cứ quái quái thế nào ấy.”

Nhắc tới Đỗ Trạch Vũ, Hứa Hạ Châu lại hỏi thêm vài câu: “Gần đây thằng nhóc có gây chuyện gì không?”

Y vừa hỏi, Lâm Lâm mới đột nhiên nhớ tới, kể từ hồi gọi phụ huynh rồi Hứa Hạ Châu tới, Đỗ Trạch Vũ vẫn luôn biết thân biết phận.

“Thành thật lắm anh.” Lâm Lâm cười thành tiếng, “Em ấy với đứa nhỏ đánh nhau lần trước ý, mấy dạo gần đây đổi cách đánh, chuyển thành chiến tranh lạnh, coi đối phương như không khí, giao tiếp toàn dựa vào ánh mắt, thú vị lắm luôn.”

Phương thức hình dung của Lâm Lâm rất thú vị, Hứa Hạ Châu cũng mỉm cười.
Nhấn Mở Bình Luận