"Nhưng mà..." Cao Khuê nghe Lý Úc Trạch nói xong, không biết nói gì nữa.
"Nếu mày xen vào cuộc sống của cậu ấy, lỡ bị truyền thông đào ra thì đúng là không hay."
Cao Khuê lại khó xử hỏi: "Nhưng mày muốn bước vào cuộc sống của cậu ấy phải không? Giữa hai người nhất định phải là tình yêu sao? Tao thấy nhiều năm qua rồi, tình cảm đó cũng nhạt phai mất rồi đi. Hai đứa tuy không ở bên nhau được nhưng vẫn có thể làm bạn b.."
"Tao và em ấy không thể làm bạn bè." – Lý Úc Trạch không đợi Cao Khuê nói ra, trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn không muốn làm bạn với Hạ Tri Thu.
Lúc trước chưa từng muốn, sau này cũng không muốn.
Lý Úc Trạch tay cầm ly rượu, ngồi một mình trên ghế sô pha đơn trước cửa sổ khách sạn.
Tấm ảnh Cao Khuê gửi tới vẫn luôn mở, sau khi cúp điện thoại, hình ảnh cũng hiển thị lên.
Hắn cứ nhìn nó một lúc, mãi cho đến khi màn hình tắt mới nhắm mắt lại.
Cuộc sống của đoàn phim trong phim trường không hề dễ dàng.
Để quay kịp tất cả tiến độ trong hai tháng, toàn bộ thành viên trong đoàn phải thức khuya dậy sớm, mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi hai, ba tiếng đồng hồ.
Đường Tụng tuy là người mới nhưng gia đình cũng có điều kiện, chưa bao giờ trải qua kiểu gian khổ này.
Mấy ngày đầu còn có thể cùng Hạ Tri Thu ra ngoài xem mấy cảnh diễn khác của đoàn mình, nhưng mấy ngày nay là liệt toàn tập.
Chỉ cần có thời gian trống là ra nghỉ dưới mái che nắng trong sân. Hơn nữa, cuộc sống trong đoàn phim khác xa với tưởng tượng của cậu ta. Những tưởng có thể phát huy khả năng diễn xuất, nào ngờ còn bị đạo diễn mắng suốt vì năng lực chưa đâu vô đâu.
Đoàn phim thì quá nghèo, rất nhiều cảnh đều là cảnh quay trong studio, chỉ có hai cảnh thật được quay tại phim trường. Đổi cảnh tới lui cũng ở trong một mẫu ba công đất như thế, không có lấy một chút mới mẻ.
Tuổi Đường Tụng còn nhỏ, không chịu được.
Cậu ta không thích diễn xuất như Hạ Tri Thu mà chỉ đơn thuần muốn thành ngôi sao.
"Anh không mệt sao?" – Đường Tụng cầm kịch bản quạt quạt, cầm lấy chai nước khoáng Hạ Tri Thu đưa tới.
Hôm nay không có cảnh của Hạ Tri Thu, theo lý thì có thể ở trong khách sạn nghỉ ngơi.
Nhưng cậu vẫn đến, tinh thần hăng hái, còn giúp hậu cần phát cơm hộp.
Hạ Tri Thu nói: "Không mệt, lâu lâu mới có cơ hội thế này."
Đường Tụng cầm hộp cơm gắp hai miếng. "Cơ hội gì? Cơ hội phát cơm hả?"
Hạ Tri Thu cười cười. "Hiếm lắm mới có cơ hội xem nhiều diễn viên khác diễn. Nhân lúc rảnh rỗi tôi đến học tập thêm."
Vừa nói xong thì nghe được một tiếng gào thê thảm, Đường Tụng và Hạ Tri Thu lập tức nhìn lên, thấy nam chính cầm kịch bản cất cao giọng đọc diễn cảm.
Giọng đọc tuyệt không khoa trương, rất du dương trầm bổng, nhưng biểu cảm thì hơi lố.
Hạ Tri Thu nhớ anh ta diễn cảnh này là cảnh chia ly với nữ chính. Đạo diễn kêu anh ta tém tém cảm xúc lại, thể hiện ra khía cạnh thâm tình, vững vàng của nhân vật chính. Nhưng lúc này, biểu hiện của nam chính lại trái ngược với lời đạo diễn, cảm xúc quá nhiều, không thu lại được.
Đường Tụng yên lặng nhìn chốc lát, hỏi Hạ Tri Thu: "Anh biết tại sao anh ta mãi cũng không nổi tiếng không?"
Hạ Tri Thu: "Tại sao?"
Đường Tụng nhỏ tiếng thì thầm: "Tại khán giả không có mù chứ sao! Diễn xuất kiểu này em nhìn còn cay con mắt, khán giả có coi nổi không?" – lại tự kiểm điểm nói – "Tuy em diễn chẳng ra làm sao, không có tư cách phán xét, nhưng nếu anh đã muốn học hỏi thì cũng nên tìm vài người có bản lĩnh thật sự chứ."
Hạ Tri Thu hiểu rõ lời Đường Tụng nói.
Đoàn phim của họ, diễn xuất trung bình mỗi người cỡ 50/100 thôi, không có ai ưu tú hay đặc biệt xuất sắc. Không chỉ vậy, hai nam nữ chính này, dù cho đạo diễn có hướng dẫn thế nào cũng không thể diễn ra mức lý tưởng.
Từ Tùy muốn Hạ Tri Thu học nhiều xem nhiều, nhưng không phải để cậu xem tất cả mọi thứ.
Chỉ là, ngoài diễn viên trong đoàn này, cậu vốn không hề quen biết...
"Đường Tụng!"
Hạ Tri Thu đột nhiên đứng dậy, hỏi: "Cậu biết Cao Khuê quay phim ở đâu không?"
"Biết chớ, không xa chỗ mình." – có lẽ Đường Tụng nhìn ra suy nghĩ của cậu – "Nhưng bộ phận sản xuất của bọn họ đều mời mấy ông lớn, bình thường luôn cấm không cho vào xem."
Hạ Tri Thu gật đầu, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội nghỉ ngơi lần này qua bên đó thử vận may. Tóm lại cơ hội khó tìm, nếu có thể xem ảnh đế biểu diễn một lần thì hẳn là lời to.
Nhắc đến Cao Khuê, cậu lại nhớ tới mấy câu không đầu không đuôi mà anh ta nói với mình.
Không lẽ nhận nhầm người?
Hạ Tri Thu tự đùa: biết đâu anh ta biết một người tên Hạ Tri Thu, cùng tên cùng họ, ngoại hình còn giống y chang mình.
Tuy cùng quay trong cùng một phim trường nhưng chỗ quay của Cao ảnh đế và hai, ba gian tứ hợp viện mà đoàn phim bên Hạ Tri Thu thuê rất là khác nhau.
Nghe nói tòa kiến trúc hoành tráng trước mặt là dựng riêng cho bộ phim lịch sử nặng ký này, chỉ tính bối cảnh đến phục trang đã mất ròng rã ba năm.
Hạ Tri Thu đứng trên quảng trường trống không một bóng người, có chút ngưỡng mộ.
Phim trường được dàn dựng thế này, có lẽ phải là những diễn viên ưu tú mới có thể bước vào.
Nhân viên bảo vệ ở cổng phim trường đã quan sát cậu từ lâu, thấy cậu đứng mãi chưa đi nên chủ động bước qua kêu cậu cách xa chút, nói là đoàn phim bên trong đang đóng cửa quay phim, những ai không phận sự đều không thể đi vào.
Từ đầu Hạ Tri Thu cũng không ôm nhiều hy vọng, lịch sự nói một câu xin lỗi. Đúng lúc chuẩn bị quay người trở về thì thấy một chiếc xe địa hình màu đen ngừng ngay trước mặt.
Cậu nghĩ mình cản đường, vừa định tránh ra thì thấy tài xế trong buồng lái ấn cửa xe xuống, lộ ra khuôn mặt cười ngạc nhiên, cất giọng hô lớn: "Nè, Hạ Tri Thu!!"
Hạ Tri Thu chớp chớp mắt, không ngờ người ngồi trong xe hóa ra là Cao Khuê, vội lễ phép kêu: "Đàn anh Cao."
"Hahaha" – Cao Khuê cười lớn – "Sao đổi xưng hô rồi, hồi trước không phải gọi là thầy Cao sao?"
Hạ Tri Thu cũng cong mắt theo. "Nếu anh cảm thấy xưng hô đàn anh này nghe khó chịu thì tôi lại gọi là thầy Cao."
"Thôi, không cần phiền phức vậy, cậu thấy thuận miệng là được." – lại thò đầu hỏi – "Ủa sao vậy, bữa nay không diễn hả?"
Hạ Tri Thu gật đầu.
"Trùng hợp ghê, bữa nay tôi cũng xin nghỉ nè." – Cao Khuê nói – "Lần trước nói mời cậu ăn cơm, hay giờ đi luôn đi!"
"Nhưng mà tôi..."
Tôi không quen anh mà!
Hạ Tri Thu vốn muốn từ chối, nhưng lại không biết nên mở miệng từ đâu.
Không lẽ nói mình không biết Cao Khuê, thường thấy ảnh trên phim mà thôi. Không chỉ thường xuyên xem mà mới đây còn muốn vào trong phim trường học tập kỹ thuật diễn xuất của mọi người.
Hạ Tri Thu có chút chột dạ, lại thêm việc Cao Khuê cứ liên tục mời, cậu chỉ đành nhận lời đi theo.
Vốn định ngồi ở ghế phụ lái nhưng Cao Khuê kêu cậu ngồi ghế sau.
Hạ Tri Thu đáp: "Được ạ."
Ngay khoảnh khắc vừa mở cửa, hô hấp như ngừng lại.
Không ngờ ghế sau còn có người ngồi. Người đó mặc bộ quần áo giản dị màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai.
Là Lý Úc Trạch.
Lý Úc Trạch mặt mày lãnh đạm nhìn cậu một cái.
Nửa buổi mới cau mày, nói: "Năm nay em ba tuổi rưỡi hả?"
"Cậu ta nói mời em ăn cơm thì em lên xe à? Em và cậu ta có thân lắm không?"