Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa đến rạp chiếu phim là khoảng 30 phút sau, cũng gần đến giờ công chiếu, người đi đi vào vào nhiều vô số kể. Cô nhìn xe bán bắp rang phía trước mặt, sau đó nhìn Thẩm Tây Thừa. Hỏi:’‘Chú ăn bắp rang không?’’
Anh lắc đầu:’‘Không.’’
Cô bĩu môi với anh, lộ ra sự ghét bỏ:’‘Chú như khúc gỗ vậy biết nào mới có bạn gái.’’
Họ đứng ở nơi quá dễ thu hút ánh nhìn, nam cao to cường tráng, nữ mềm mại như nước. Đứng cùng một chỗ lại đột nhiên vô cùng đẹp đôi, giống như hình ảnh xung quanh đều bị lu mờ, dáng vóc cô đứng cạnh anh cũng khá nhỏ bé, vừa mềm mại vừa dịu dàng.
Cô giữ mái tóc đang bị gió làm cho bay của mình mà ngước mắt lên nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa ánh mắt lãnh đạm, tay đút vào túi quần liếc xuống nhìn cô:’‘Cháu muốn nói gì?’’
‘‘Chú là gay à?’’ Khúc Yên lên tiếng.
Anh nhớ lại lúc nãy khi nhìn thấy cô bước ra khỏi cổng thì đã có chút phản ứng sinh lý thì không thể là gay được, anh lắc đầu:’‘Không phải.’’
Cô rít vào miệng một luồn khí lạnh, đáng thương nhìn anh:’‘Cháu chưa ăn gì hết. Cổ họng cũng khát nữa.’’
Anh im lặng, sau đó không nói câu nào mà đi đến chỗ bán xe bán đồ ăn.
Dáng người anh vô cùng hút mắt khi đi đến xe bán bắp rang. Lạnh nhạt gọi một phần bắp rang. Khúc Yên ngồi trên băng ghế đá ven đường, đôi mắt vô tình nhìn thấy ở ngay quán ăn ven đường có một gia đình ba người vô cùng vui vẻ, người phụ nữ dùng bật lửa thắp lên nén lửa nhỏ, cô con gái tầm 6 tuổi bắt đầu nhắm mắt lại cầu nguyện sau đó là tiếng vỗ tay vui vẻ của hai người lớn. Tiếp theo người đàn ông lại lấy một phần quà nho nhỏ tặng cho con gái mình, nói gì đó còn không quên hôn lên trán đứa con mình một tình yêu thương vô bờ bến.
Đôi mắt Khúc Yên nhìn họ lại bị lây lan sự hạnh phúc đôi môi không tự chủ mà kéo lên cười nhẹ nhàng, đôi mắt an tĩnh như mặt hồ không động nước, vừa tĩnh lặng lại trong veo xinh đẹp.
Cô thật lòng ngưỡng mộ cô bé đó, không cần nhà hàng hay tổ chức nơi sang trọng, chỉ cần gia đình họ quây quần bên nhau là đã đủ hạnh phúc rồi. Có lẽ cảnh tượng trước mặt là thứ mà cả đời này cô cũng không có cách nào có được.
Cảm giác có đủ cả cha lẫn mẹ, cô đã sớm không còn chút ấn tượng nào nữa rồi, sự thiếu thốn vốn đã ăn sâu vào trong con người cô.
Khúc Yên thở hắc ra một hơi rồi xoay mặt đi, lại thấy có ai đó đang đứng trước mặt mình. Cô ngẩn đầu lên thì lại là Thẩm Tây Thừa, anh đang chậm rãi từ trên cao nhìn xuống cô, sau đó nhìn theo hướng cô vừa nhìn đến thất thần, anh khẽ nhíu mài lại. Liền hiểu cái gì vừa ảnh hưởng lên cô.
Anh đưa nước đến trước mặt cô, Khúc Yên nhận lấy cúi đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn anh.
Anh không nói gì hành động vô cùng tự nhiên mà xoa lấy đỉnh đầu cô, giống như là an ủi, lại giống như là cưng chiều cô.
Khúc Yên nhìn anh cười nhẹ không có ý định hất tay anh ra, nhưng trong lòng đã sớm bị động tác của anh làm Cho loạn như cào cào rồi. Bàn tay anh trên đỉnh đầu cô khẽ run lên một phen, cũng không biết sao mình lại hành động thế, vô cùng lúng túng mà lãnh đạm xoay mặt đi.
Xung quanh họ đều tấp nập người qua lại, nhưng hình ảnh Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa dưới ánh đèn neol mờ ảo lại có chút mập mờ khó nói, tiếng ve, tiếng côn trùng cũng bắt đầu kêu reo, còn anh và cô thì đều đang dâng một chút cảm giác đặc biệt dành cho đối phương, dưới ánh trăng xinh đẹp này lại giống như lại là lúc bắt đầu cho một tình yêu chớm nở.
Dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng anh quay lại nhìn Khúc Yên không chớp mắt, đôi mắt anh nhìn giọt nước bóng loáng trên môi cô mà cổ họng mình trở nên khô khốc, không tự chủ mà di chuyển yết hầu lên xuống giống như đang kiềm chế gì đó.
Con mẹ nó, trên đời này thật sự vẫn còn người có thể khiến đầu óc anh thổn thức không yên!