Cô ngước lên nhìn ngôi biệt thự, sau đó lại sững sờ trước sự đồ sộ và nguy nga tráng lệ của nó. Ngôi nhà..À không, phải là ngôi biệt thự mới đúng. Ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu Cổ Điển màu trắng tao nhã và sạch sẽ, ngôi nhà rộng hơn 20.000 mét vuông, một phòng khách rộng 5.000 mét vuông, hơn 12 phòng ngủ, một nhà hồ bơi và một sân bay nhỏ phía sau vườn đủ đậu 2 chiếc trực thăng, sân tennis và tầng hầm đậu hơn 30 xe hơi.
Phần sân bao bọc lấy ngôi biệt thự được lót bằng gạch lát sân giả đá được làm từ Porcelain rắn chắc, chống trơn vô cùng hiệu quả.Tuy thiết kế màu xám cơ bản nhưng lại được cắt cách điệu thành các khổ gạch khác nhau, mang đến hiệu ứng thị giác nhìn cực kì đẹp mắt. Ngay ở giữa những khe hở có những viên đá che đi những khe bên dưới.
Đến cả sân vườn, à không. Nó hệt như một khuôn viên vườn vậy. Nền vườn thì sạch sẽ, xung quanh đều có trồng những loại cây to lớn khác nhau, cô vốn không quá rành về loại cây, chỉ thấy tính thẩm mỹ rất cao. Những nhánh cây nhỏ đều được cắt và tạo ra hình thù rất đẹp mắt.
Lúc này, Thẩm Tây Thừa dẫn cô lên cầu thang rồi bước vào nhà. Khi bước vào trong, không gian càng khiến cô trở nên choáng ngợp hơn. Không gian vô cùng rộng lớn cao chót vót phía trên, Khúc Yên ngửa đầu nhìn cũng có chút choáng váng muốn ngất đi.
Chiếc đèn chùm pha lê cỡ lớn trở thành điểm nhấn của cả căn phòng, sàn nhà được lót bằng gạch trắng vô cùng sáng bóng. Không gian vô cùng lớn, cô còn không cảm thấy một chút gì ngột ngạt khi bước vào nhà.
Trong ngôi biệt thự này có một mùi hương gì đó rất thanh thoát và dễ ngửi. Khúc Yên nhìn bộ sofa có chi tiết phức tạp ấy rồi lại nhìn những bình hoa quý đặt ở xung quanh căn phòng cô thật sự có chút ngộp thở, mà là ngộp bởi tiền.
Có lẽ những người giàu có ở Trung Quốc đều có khuynh hướng xây nhà theo lối phương Tây cổ điển để toát lên sự giàu có và quyền lực. Nhưng mà, cái sự giàu có của Thẩm Tây Thừa lại là một tầm khác.
Cô hỏi nhỏ anh:''Chú Thẩm, chú giàu lắm hả?''
Anh bảo cô ngồi xuống sofa, rót cho cô một ly trà rồi lại lắc đầu:''Không có, đủ sống thôi.''
Cô nhìn nét mặt thản nhiên của anh lại thụ sủng nhược kinh một phen, sau đó lại nói:''Cháu biết vì sao chú được nhiều phụ nữ yêu thích rồi.''
Tuy anh không cảm thấy hứng thú với vấn đề này nhưng vẫn hỏi lại:''Vì sao?''
Anh đưa tách trà vẫn còn ấm cho cô.
Khúc Yên nhìn thấy mình trong tách trà trong tay, những sóng nước nhè nhẹ uốn lượn theo chuyển động của cô:''Vì chú không những đẹp mà còn rất giàu nữa. Nếu như sau này cháu có thể tự kiếm được nhiều tiền như thế cháu sẽ xây một ngôi biệt thự chứa toàn mỹ nam làm hậu cung, muốn ngủ với ai thì ngủ. Một tay một mỹ nam, đúng là tuyệt vời.''
Cô tự nói xong còn không quên giơ ngón tay cái với anh, thể hiện rằng cô vô cùng mong chờ và tận hưởng giây phút đó.
Từ bên trong phòng bếp có vài người làm như vô tình mà nhìn ngó lung tung, sau đó nhìn qua Khúc Yên đang ngồi trên chiếc ghế đơn đối diện bàn dài.
Dáng người cô nhỏ bé, làn da trắng nõn, đôi chân thon dài ngồi lên chiếc ghế ấy, chỉ mới nhìn nửa mặt mà họ đã biết Khúc Yên chính là bộ dáng xinh đẹp như hoa rồi.
Anh thấy hệ tư tưởng cô vô cùng phong phú, đang nói về anh thế mà lại liên kết làm sao lại nói thành vấn đề ước mơ của Khúc Yên.
Anh hất một gáo nước lạnh lên mặt cô:''Cũng chỉ là “nếu như” mà thôi.''
Cô bỗng xụ mặt xuống, cầm ly nước tức tối uống một hơi, sau đó gương mặt cô trở nên đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ theo.
Cô vừa ôm miệng, gương mặt đỏ bừng như chú thỏ con bị nước sôi làm cho lột lông mình. Ánh mắt hơi ngấn lệ.
Khúc Yên vừa quạt cho bớt nóng, vừa nói:''Nóng chết cháu rồi.''
Anh thấy cô vừa vụng về vừa ngốc nghếch, làm cái gì cũng không ra hồn. Doạ thì sợ, đến cả uống nước còn để bị bỏng.