Khi trời bắt đầu đón ánh hoàng hôn, mọi người đều đang vui chơi tại sân vận động thì nhiều quan sĩ đã bất ngờ vào phòng học sinh kiểm tra bất ngờ. Không lâu sau thanh socola của Khúc Yên đã bị tìm thấy và tịch thu đem đi mất.
Khi Khúc Yên về phòng đã là khoảng sáu giờ tối, định tối sẽ thưởng thức thanh socola thì đã phát hiện nó đã biến mất.
Khúc Yên còn kéo cả bốn góc giường để xem mình có bị nhầm lẩn đâu không thì vẫn không tìm ra.
Tô Mẫn nói:''Đừng tìm nữa, có lẽ quan sĩ tuần tra đã tịch thu lại rồi.''
Khúc Yên mất tinh thần ngồi xuống giường buồn chả muốn nói.
Vừa đặt lưng nằm xuống thì bên ngoài một sĩ quan nữ bước vào đi đến giường Khúc Yên nhìn cô nói:''Thanh socola là của em đúng không? Mời em đi với tôi đến văn phòng.''
Không đợi cô trả lời thì đã rời đi trước. Cô nhìn Tô Nhiên Nhiên sau đó nhìn quanh mọi người, ai cũng đều nhún vai bảo cô đi theo.
Trên văn phòng.
Khi cô bước vào thì đã có vài học sinh đứng bên trong, nổi bật nhất vẫn là nam sinh đầu đỏ cao nhất bên trong.
Khúc Yên bước vào đứng cúi hàng chờ xử phạt.
Cô thầm chửi bản thân, đáng lý ra cô nên nhét thanh socola vào trong gối nằm rồi, sao lúc đó cô lại ngu ngốc mà nghĩ ra sáng kiến nhét vào dưới chiếu được chứ?
Càng nghĩ càng đau đầu, cô tự đánh vào đầu mình một cái coi như đây là bài học.
Văn phòng không có ai lên tiếng, đột nhiên hỏi:''Em học sinh khi nãy vừa vào, bước lên đây.''
Khúc Yên bị chất giọng này doạ sợ không nhẹ, đám học sinh phía trên quay đầu nhìn cô, Khúc Yên bị hiệu ứng đám đông làm cho lẫn lộn mà nhìn lại sau lưng mình.
Trống không, vẫn là gọi mình rồi.
Khúc Yên hai tay nắm lại để phía trước, đi tới trước bàn làm việc sĩ quan Quách. Bên cạnh là một nam sinh đầu đỏ với dáng cao gầy.
''Em tên gì? Lớp nào?'' Sĩ quan Quách cầm bút hỏi.
Cô đáp:''Khúc Yên. Lớp 11 ban A.''
Sĩ quan Quách lúc này mới ngước đầu lên nhìn cô.
Gương mặt xinh đẹp của Khúc Yên vô cùng xuất chúng, mang nét con lai xinh đẹp tinh tế. Sĩ quan Quách cũng chưa từng gặp ai có vẻ ngoài xinh đẹp thế này. Da cô rất trắng, ánh mắt cũng rất trong, dưới đuôi mắt còn có nốt ruồi son đào hoa. Thật sự chính là khắc tinh của đàn ông, chắc chắn sau này bạn trai cô chính là người may mắn nhất Đế Đô này. Vừa đẹp vừa trắng sáng lại vừa học giỏi, ai mà kiềm lòng cho được.
Sĩ quan Quách nhíu mày:''Cái gì Khúc Yên?''
Ý của sĩ quan Quách là phải giới thiệu rõ ràng về tên mình, nhưng cô đang rất rầu vì không còn đồ ăn. Nên cũng lớn gan hơn một tý:''Khúc Yên. Khúc trong Khúc Yên. Yên trong Khúc Yên.''
Tiếng cười phía sau không kiềm được vang lên, chàng trai đứng bên cạnh cũng liếc mắt xuống nhìn sau đó phát hiện đây là người cậu ta gặp lần trước đó cách đây nửa tháng trước.
Tầm nhìn gần, nhan sắc xinh đẹp kiều diễm. Không phải là sự ngây thơ như những bạn học xung quanh mà đây là cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp sắc sảo. Gương mặt góc cạnh cực kì như yêu tinh câu hồn đoạt phách. Hàng lông mi đen dài như cánh bướm vẫy cánh, đây chính là cảnh đẹp ý vui.
Sĩ quan Quách nghe xong nhíu mày, ánh mắt trong chút gợn sóng:''Ban A? Học snh giỏi cũng phạm luật sao?''
Khúc Yên bị chọc trúng chỗ ngứa, bất ngờ phản công:''Sĩ quan Quách, học sinh giỏi thì học sinh giỏi, vẫn có cái không thể phá vỡ mà, giống như chân mài của thầy Quách này, lúc nào cũng cau có lại ấy ạ. Thầy cũng không thể trách em được, em cũng hay hạ đường huyết, phải ăn socola hãng Scharffen Berger mới được đó ạ.''
Sau lưng anh ta có vài sĩ quan khác vừa cười vừa giơ tay thầm tán dương sự hy sinh anh dũng của Khúc Yên. Khúc Yên nhìn cũng chỉ cười nhẹ.
Sát khí mạnh mẽ trên người sĩ quan Quách bỗng chốc hạ xuống, lần thứ hai..ngoài Phó Trầm dám có người cãi tay đôi với anh ta thế này.
Sau đó anh lại gật đầu, lo lắng hỏi:''Hạ đường huyết đúng không?''
Cô còn tưởng mình đã lừa được người trước mắt, vui vẻ gật đầu chắc nịt.
Anh ta đứng dậy, chống hai tay lên bàn nghiêng người đến phía cô. Khúc Yên không tự chủ lui về sau đụng bạn nữ sau lưng. Sĩ quan Quách rũ mắt rít một hơi nói:''Không cần đến socola, tôi biết một phương pháp trị bệnh nhân gian.''
Cô chớp mắt hỏi:''Phương pháp gì ạ?''
Cô nhạy bén phát hiện nguy hiểm, bất an từ chối. Trên người anh ta có vài phần sát khí nguy hiểm như Thẩm Tây Thừa, cô bất giác không an lòng.
Vẻ mặt nhăn lại như cam chịu sẽ chịu thiệt:''Thật ra cũng không cần phiền phức thế đâu ạ.''
Dù từ chối thế nhưng sĩ quan Quách vẫn nói:''Chạy 5 vòng tiết mồ hôi, vừa tăng cường thể lực lại vừa hụt đi căn bệnh của em.''