Khúc Yên và Tô Nhiên Nhiên kéo nhau ra ngoài cổng trường.
Cô ấy chỉ một tiệm bên lộ ở phía Đông:''Chỗ đó có bán gà rán, cậu muốn mua không?''
Khúc Yên nhìn trong quán cũng kha khá học sinh lui tới, cách trường cũng rất gần nên liền kéo cô ấy đến đó.
''Hai phần gà rán và hai ly coca.'' Khúc Yên đến quầy gọi món.
Nhân viên nở nụ cười rồi giơ tay ý mời cả hai vào trong:''Xin vào trong đợi một chút ạ, tôi sẽ đem ra ngay.''
Khúc Yên và Tô Nhiên Nhiên chọn chỗ ngồi ở gần cửa sổ, làn gió mát mẻ thổi vào. Cả hai ngồi đó được một lúc thì đồ ăn cũng đem ra.
Tiết học thứ năm được bắt đầu lúc hai giờ ba mươi, là môn Lịch Sử về Thế Giới. Khúc Yên chống cằm chán nản nghe giảng. Ánh mắt đột nhiên nhìn quanh lớp rồi dừng lại trên người Lục Minh, kinh ngạc hơn là cậu ấy cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Năm giờ hai mươi lăm tiết trống bất ngờ reo lên, báo hiệu của kết thúc một ngày. Vì là ngày đầu tiên nhập học nên vẫn chưa có những buổi tự học tối.
Ra khỏi sân trường tạm biệt Tô Nhiên Nhiên thì cô cũng lái xe về nhà.
Ngồi học cả ngày, Khúc Yên thật sự chỉ muốn nằm thôi.
Bước vào phòng tắm cởi bỏ đồng phục mặc trên người đồ ngủ thoải mái rồi đi tới phòng bếp. Nấu một món trứng chiên đơn giản đem tô cơm đến phòng khách.
Vừa xem phim trên tivi vừa ngồi sofa ăn cơm, tuy là có chút cô đơn nhưng mà vẫn không thể phủ nhận sự tự do tự tại không bị bất kì thứ gì ràng buộc, đối với một người lúc nào cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt thì đây chính là cuộc sống mà họ luôn muốn được trải nghiệm qua.
Di động cô phát sáng, có tin nhắn gửi qua. Khúc Yên cầm lên thì là Thẩm Tây Thừa nhắn.
Thẩm Tây Thừa:''Ngày đầu nhập học có gặp khó khăn gì không?''
Khúc Yên bấm ngừng tivi, gõ chữ:''Bạn học thì không, nhưng giáo viên thì có chút không ổn..''
Bên dưới cô còn gửi kèm một chú thỏ đáng thương đang khóc lóc.
Thẩm Tây Thừa nhíu mày đọc tin nhắn, ngón tay dài đang gõ bàn phím thì Bạc Kiêu ngó đầu sang hóng hớt:''Nhắn với ai thế?''
Anh tắt màn hình, sau đó đáp:''Không có gì.''
Đáp xong liền cầm di động đứng dậy đi lên phòng mình, để mặc Bạc Kiêu ngồi một mình trên sofa, anh ta híp mắt vuốt chiếc cằm mình:''Không bình thường, chắc chắn là không bình thường.''
Vào trong phòng anh tiếp tục nhắn:''Tại sao không ổn?''
Khúc Yên trả lời rất nhanh:''Giáo viên dạy Anh Văn có chút khinh thường em, tổn thương lắm.''
Cô lại nhắn tiếp:''Nhưng mà không sao, ngày đầu có rất nhiều bạn học bắt chuyện với em. Em rất vui.''
Thẩm Tây Thừa:''Có bạn nam không?''
Khúc Yên:''Có.''
Khúc Yên:''Còn chủ động thêm Wechat với em, còn có người khen em xinh nữa. Aida, vòng bạn bè em khá đông rồi đó.''
Thẩm Tây Thừa:''Em vui lắm à?''
Khúc Yên:''Tại sao không vui chứ? Dĩ nhiên là vui rồi.''
Thẩm Tây Thừa:''Nhóc con vô lương tâm.''
Khúc Yên:''Hả?''
Khúc Yên:''Có sao? Mà hôm nay anh thế nào? Có gì vui không?''
Thẩm Tây Thừa:''Không có.''
Thẩm Tây Thừa nhắn thêm:''Không vui không buồn.''
Khúc Yên gửi ảnh thỏ con qua. Nhắn tiếp:''Nhắn tin với em cũng không vui sao?''
Thẩm Tây Thừa:''Ừ, không vui.''
Khúc Yên:''Tại sao không vui?''
Thẩm Tây Thừa:''Tự đọc lại tin nhắn phía trên.''
Khúc Yên nghiêng đầu, lướt lên tin nhắn phía trên. Bắt đầu từ câu “Em vui lắm à?” xong cô lại bật cười.
Khúc Yên nhắn:''Cho dù có bạn nam xin Wechat hay là có bạn nam khen em xinh nhưng mà vẫn không đẹp trai bằng Thừa Thừa của em.''
Thẩm Tây Thừa đọc chữ “Thừa Thừa của em” thì ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý, sau đó bảo cô đi ngủ sớm.
Khúc Yên bỏ di động xuống rồi lấy bài tập ra làm, tầm gần mười giờ thì cũng xong hết đóng bài tập của những môn khác.
Lên giường rồi đi ngủ.