Anh vươn tay lấy túi của Khúc Yên, từ bên trong lấy ra một vở bài tập khác của môn Hóa Học. Nhìn nét chữ viết tên rồi viết lớp thật sự rất hợp lòng người, ai nhìn vào cũng đều có chút hảo cảm tốt mà muốn đọc nội dung bên trong.
Thẩm Tây Thừa lật trang đầu tiên ra đọc, chỉ thấy mực đỏ của giáo viên để lại dấu tích bên trong. Lật vài trang tiếp vẫn không thấy có bất kì phần bài tập nào làm sai. Thật sự rất giỏi.
Nhưng tới môn Vật Lý, ngay trang thứ hai đã thấy được vài lỗi sai giáo viên đánh dấu lại, không quá nhiều nhưng cô lại sai ngay những câu gần cuối bài, trang nào cũng đánh dấu lỗi sai.
Thẩm Tây Thừa không hiểu vì sao lại cười, giống như phát hiện ra một mặt khác của Khúc Yên.
Thẩm Tây Thừa ngẩn đầu lên nhìn cô thì đã thấy Khúc Yên đang chăm chú nhìn mình không rời mắt, đôi mắt trong suốt long lanh khẽ chớp. Nhìn vở bài tập của mình trong tay anh rồi lại nhìn anh.
Cô hỏi:''Muốn đi ngủ hả?''
Thẩm Tây Thừa nhìn đồng hồ trên tay, lắc đầu:''Vẫn chưa. Em buồn ngủ à?''
Khúc Yên lắc đầu, đưa tay dụi dụi đôi mắt đang có chút mỏi của mình.
Thẩm Tây Thừa giựt lấy bút từ tay cô, nghiêm túc nói:''Đừng làm nữa.''
Khúc Yên bất mãn, nghiêm túc muốn lấy lại cây bút trong tay anh, nói:''Đừng có phá em!''
Khúc Yên giống như là sắp tức giận, thế mà Thẩm Tây Thừa lại thưởng thứ dáng vẻ tức giận đó của cô. Đem cuốn vở ném sang một bên, ôm cô đặt trên đùi mình.
Anh hôn nhẹ lên mắt cô:''Mắt mỏi thì nghĩ ngơi một lát, đừng có bướng.''
Lần này Khúc Yên đã ngồi yên một chỗ không ngọ nguậy nữa, Khúc Yên chợt nhớ khi nảy có tin nắn của Tô Nhiên Nhiên. Nhìn tin nhắn của Bạc Kiêu thì Khúc Yên tạm bỏ qua không trả lời ngay.
Khúc Yên nhìn tin nhắn hiện trên màn hình sau đó mở lên vào Wechat đọc.
Tô Nhiên Nhiên:''Khúc Yên, trên diễn đàn có đàn anh khối 12 xin Wechat cậu kìa, hâm mộ thiệt chớ.''
Sau đó cô ấy có gửi cô một hình ảnh, nói tóm gọn là “Muốn xin Wechat của bạn nữ tóc dài ngồi bàn cuối trong góc lớp 11 Ban A, thật sự rất đẹp.'' Đại loại là vậy.
Tô Nhiên Nhiên nhắn thêm:''Đầu tuần sau là có kiểm tra môn Toán và Vật Lý, có muốn đi ôn tập không?''
Khúc Yên:''Tớ về Bắc Thành rồi.''
Sau đó di động bị Thẩm Tây Thừa cầm lấy, đốt ngón tay thon dài ấn vào bức ảnh Tô Nhiên Nhiên vừa gửi qua, ánh mắt thâm trầm kèm theo ý lạnh lẽo.
Khúc Yên ngước lên nhìn anh.
Vội giải thích:''Sẽ không tuỳ tiện cho nam sinh.''
Anh híp mắt nhìn xuống cô:''Cho cái gì? Hửm?''
Cô thấy rõ ràng anh hiểu ý thế mà lại cứ hỏi thêm, cô thận trọng nói:''Sẽ không cho nam sinh Wechat của em.''
Thẩm Tây Thừa mở vòng bạn bè của cô, giơ đến trước mặt cô:''Vòng bạn bè em có rất nhiều bạn nam, họ có gì muốn hỏi em à?''
Cô khẽ “ừ”, vòng tay ôm eo anh, nói rành mạch:''Hỏi về mấy bài tập Tiếng Anh, không có nhắn lung tinh.''
Anh “à” như đã hiểu, tắt màn hình di động cô bỏ xuống giường. Sau đó dùng một tay sờ lên má cô, xúc cảm mềm mại ấm áp làm anh có dục vọng muốn độc chiếm cô.
Bàn tay anh nương theo vành tai cô trượt xuống giữ lấy cổ Khúc Yên, cúi thấp đầu, bờ môi mỏng của anh dừng lại cách môi cô tầm mười phân.
Ngắm nhìn cô một lúc rồi mới cúi xuống nhẹ nhàng hôn. Bàn tay anh như vô tình mà lướt qua vòng một mềm mại rồi đặt qua eo cô, hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể Khúc Yên không buông.
Đầu lưỡi ướt át anh uốn lượn trong khoang miệng cô đảo quanh mà hút lấy hương vị trong đấy, dùng răng cắn nhẹ kéo lưỡi cô ra ngoài, nghiêng mặt sang bên khác tiếp tục hôn Khúc Yên.
Khúc Yên không phải không cảm nhận được dục vọng chiếm hữu của Thẩm Tây Thừa đối với cô, ngay lần gọi điện cho Mạc Hàn và cả lúc cô vô tình không nhận cuộc gọi của anh là cô đã ngầm hiểu ra rồi.
Anh đối xử với cô quá mức ham muốn, như thể anh xem cô là người quan trọng nhất trên đời vậy.