Chơi được cũng đã khá lâu cô mới để ý đến thời gian. Lúc này cũng vừa vặn điện thoại có tiếng đổ chuông.
Cả Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên nhìn nhau, cô lấy di động từ balo ra thì phát hiện tiếng đổ chuông từ di động của anh.
Trên màn hình xuất hiện tên Ôn Thành Uy.
Khúc Yên đưa di động cho anh, Thẩm Tây Thừa nhận lấy điện thoại rồi bắt máy.
Ôn Thành Uy có chút mất kiên nhẫn:''Sáng giờ cậu làm cái quái gì mà tôi gọi cậu chả được vậy.''
Anh trầm giọng đáp:''Bận.''
''Thế cậu có nhớ hôm nay là sinh nhật Yên Yên không?'' Ôn Thành Uy tiếp tục hỏi.
Anh lạnh nhạt đáp:''Có nhớ.''
Ôn Thành Uy cũng biết Thẩm Tây Thừa quản lý nhiều công ty khác nhau từ trong đến ngoài nước. Nói thêm một câu dặn dò lại sợ anh quên:''Vậy lát cậu nhớ tới nhá, đừng có quên đấy.''
Thẩm Tây Thừa “ừ” sau đó anh tự động cúp máy trước.
Dì Mai đang ở trong nhà cùng một số người đang tất bật nấu ăn trong phòng bếp, còn Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu thì đang trang trí cho nơi tổ chức sinh nhật cho Khúc Yên.
Tất cả đã xong xuôi chỉ còn chờ nhân vật chính xuất hiện.
Chiếc Ghost đen của Thẩm Tay Thừa lái vào trong hoa viên. Khúc Yên mở cửa xe bước ra ngoài, một người hầu cầm chổi quét sân vội chào hai người:''Chào Thẩm Tiên Sinh, chào Cô Chủ ạ. Mừng cô chủ trở về.''
Âm điệu có chút lớn, giống như là báo hiệu cho người trong nhà biết cô chủ họ đã tới vậy. Quả nhiên không lâu sau đó Ôn Thành Uy ngồi trong nhà nghe được thì liền chạy nhanh ra ngoài cửa chính.
Đứng trên cao nhìn xuống Khúc Yên, trên người là một bộ quần áo thể thao vô cùng thoải mái, nhìn ông cũng tuấn tú và trẻ trung hơn rất nhiều.
Khúc Yên cười cười đi tới trước mặt ông. Chạy tới ôm ông nói:''Con nhớ cha chết đi được!''
Ôn Thành Uy cười vui vẻ, đôi mắt đào hoa cười lên:''Cha cũng rất nhớ con gái cưng của cha.''
Ông vỗ lưng cô vài cái sau rồi buông cô ra, hỏi:''Tại sao con lại trùng hợp đi cùng Tây Thừa vậy?''
Khúc Yên lén nhìn Thẩm Tây Thừa đang từ từ đi lại, nói khẽ vào tai ông:''Xe chú Thẩm ngồi rất thoải mái. Nên con nhắn chú ấy đến đón con.''
Ông nhìn cô lại cười bất lực, chỉ chỉ trán cô:''Cậu ấy biết là con no đòn đấy.''
Khúc Yên cười cười không nói gì.
Từ trong nhà Bạc Kiêu thình lình xuất hiện sau lưng cô, hù cô một cái làm cô giật nảy mình. Quay đầu tức giận với anh ta:''Chú muốn cháu đứng tim chết sao?''
Khúc Yên tự vuốt ngực trấn an bản thân.
Bạc Kiêu cười hì hì vô cùng thiếu đòn.
Ôn Thành Uy lườm Bạc Kiêu một cái, dỗ dành Khúc Yên:''Đừng có tức giận với kẻ ngốc, vào thôi.''
Ôn Thành Uy dẫn Khúc Yên vào trong nhà, Dì Mai từ bên trong phòng bếp đi ra. Ôn Thành Uy giao phó cô cho Dì Mai, nói vài nói cùng cô rồi để Dì Mai dẫn mình lên lầu.
Trong lúc đó Bạc Kiêu và Thẩm Tây Thừa đã ngồi sẵn trên sofa, khí chất anh tao nhã lại trầm ổn. Là người hoàn mỹ và trường thành hơn so với hai người còn lại.
Bạc Kiêu bắt đầu lấy le với Thẩm Tây Thừa:''Lão Thẩm này, cậu cũng đã quá tuổi kết hôn rồi ít nhất cũng có đối tượng cho mình đi chứ? Tôi thì đã không còn độc thân giống cậu nữa rồi, đừng ganh tỵ đấy.''
Thẩm Tây Thừa liếc mắt nhìn:''Cậu quá rảnh rỗi à?''
Bạc Kiêu xua xua tay:''Không không, tôi chỉ thấy cậu nên có đối tượng đấy thôi. Dù sao chỉ cần phù hợp là được mà.''
Ôn Thành Uy khinh thường:''Câu đấy cậu đã nói từ năm ba mươi tuổi đến nay rồi đấy, có tìm thấy người phù hợp chưa?''
''Phải từ từ.'' Bạc Kiêu xoay xoay ly trà trong tay. Nói thêm:''Tôi tìm hiểu nhiều người vẫn chưa thấy mấy ai phù hợp, Thẩm Tây Thừa chắc là sắp thành hoà thượng được luôn rồi.''
Thẩm Tây Thừa không nói gì.
Ôn Thành Uy hơi khó hiểu hỏi:''Không phải cậu nói chuyện đó không gấp sao? Sao giờ lại tăng nhanh tốc độ rồi.''
Lúc này Bạc Kiêu cau mày lại, hơi tức giận nhìn Ôn Thành Uy:''Còn không phải con gái của cậu đả kích tôi sao? Gì mà nói tôi già không có ai tìm ngó ngàng, gì mà chả đẹp bằng Lão Thẩm nên chắc sẽ không có ai thèm để ý tới. Con gái cậu quả là rất độc miệng.''
''Tôi thấy Yên Yên nói đúng mà.'' Ôn Thành Uy rất thán thành ý kiến của Khúc Yên.
Bạc Kiêu nghe xong bị mất lòng tin, ôm trái tim đau nhói của mình:''Thật ra cha của con bé cũng rất độc mồm độc miệng.''
Đột nhiên Thẩm Tây Thừa cất tiếng:''Thành Uy, cậu có biết chuyện Khúc Nhã Tinh gọi điện Khúc Yên chưa?''
Đột nhiên sắc mặt đang tươi vui của ông nhanh chóng tối sầm xuống. Gật đầu:''Tôi có, nhưng Yên Yên bảo mấy tuần tới cô ta không gọi làm phiền con bé nên tôi cũng không nhắc lại kẻo làm con bé bận lòng.''
Người rối ren nhất là Bạc Kiêu, anh ta hết nhìn Thẩm Tây Thừa rồi lại qua ra nhìn Ôn Thành Uy. Tại sao đến cả Thẩm Tây Thừa còn biết mà anh ta không biết vậy?