Khúc Yên chụp riêng với Ôn Thành Uy sau đó là Bạc Kiêu, tay nghề chụp ảnh của Bạc Kiêu không tồi nên chụp tấm nào Khúc Yên xem lại đều rất vừa lòng.
Nhập tiệc chưa được bao lâu từ bên ngoài có một người lạ bước vào, trong khoảnh khắc đó lọi tiếng ồn ào trở nên im bặt, người đó đi tới chỗ Khúc Yên và mọi người đang đứng, nhìn cô với vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Khúc Yên đang vui vẻ nhưng sau đó lại nhìn đến đôi giày cao gót đứng đối diện mình, ngước lên tái xanh mặt mày.
Cô sững sốt tim đập nhanh một nhịp, cơ thể bất ngờ run lên, cô lắp bắp gọi:''Mẹ..''
Không khí đang vui vẻ bỗng chốc hạ xuống trầm trọng. Đứng trước người phụ nữ này cô thật sự không có cách nào có thể nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của bà ta được. Cô bất giác lùi về sau vài bước để tạo khoảnh cách an toàn.
Ôn Thành Uy đứng bên cạnh cũng cứng đờ như tượng gỗ nhìn Khúc Nhã Tinh trước mặt, so với trước kia thì bây giờ bà lại càng xinh đẹp sắc sảo hơn vài phần.
Ngược lại với Khúc Nhã Tinh, bà ta nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng nhưng trên môi lại treo nụ cười nhạt.
Trên người bà ta có khí chất không thể xem nhẹ, bộ trang sức đính đá quý mà bà ta đang đeo cũng đủ biết bà là người rất giàu.
Gương mặt bà ta mang nét đẹp phương Tây rõ ràng hơn so với Khúc Yên. Cũng chính là gương mặt mà cô thật sự sợ nhất.
Thân hình thon gọn mặc một chiếc váy ôm body, cầm bó hoa đến trước mặt cô.
Bà ta nhìn gương mặt lo lắng cô, không nói gì đưa bó hoa đến bên người cô.
Khúc Yên cứng ngắt nhận lấy hoa. Bà ta xoa đầu cô, hỏi:''Ở đây học hành vẫn tốt nhỉ?''
Bả vai Khúc Yên hơi co lại, cô cúi gằm mặt gật đầu:''Cảm ơn hoa của mẹ ạ. Con vẫn ổn.''
Những người làm trong nhà cũng tự biết thân biết phận, tắt nhạc mà âm thầm kéo hết vào trong nhà.
Sau vườn chỉ còn lại mấy người Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa.
Ôn Thành Uy kéo Khúc Yên ra sau lưng, cau mày hỏi:''Có ý gì? Hôm nay là sinh nhật con bé có thể bỏ mấy thứ đó ra sau đầu không?''
Bà ta khoanh tay trước ngực liếc mắt nhìn qua Ôn Thành Uy, môi đỏ nhếch lên cũng không muốn phá hỏng buổi tiệc chỉ lãnh đạm nói:''Cũng chả liên quan đến anh!''
Ôn Thành Uy hừ lạnh:''Đồ đàn bà chanh chua.''
Sau đó cả hai đều xoay mặt đi không ai muốn nhìn mặt đối phương.
Khúc Yên khẽ nở nụ cười, không hiểu tại sao Khúc Yên lại xúc động đến thế. Thẩm Tây Thừa cúi người, hỏi:''Sao thế?''
Khúc Yên lắc đầu, Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh lúc này quay lại nhìn cô. Cũng đã thấy khoé mắt cô hơi ửng đỏ.
Ôn Thành Uy dĩ nhiên là xót bảo bối của mình, khiển trách mẹ Khúc:''Cô chỉ được cái là hung dữ với hay bắt nạt bảo bối tôi thôi.''
Khúc Nhã Tinh nhếch môi:''Tôi cũng chưa la mắng gì con bé, sao lại đổ lỗi cho tôi.''
Cô xua xua tay cố làm cho bầu không khí dịu lại một chút:''Không ạ. Chỉ là..lâu lắm rồi con mới được cơ hội thấy cha mẹ đứng cùng con. Hơi xúc động một lát thôi.''
Cha mẹ cô đều không nói gì, rõ ràng là nghe lời Khúc Yên nói có chút nhạnh lòng nhưng vẫn không ai chịu hoà giải.
Khúc Yên nắm chặt tay mình:''Có thể..có thể chụp cùng con một tấm hình gia đình không ạ..?''
Dứt lời cả Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh nhìn nhau cũng không nói gì. Tầm khoảng mười giây sau họ cũng không trả lời. Khúc Yên hít một hơi thật sâu để kiềm cảm xúc của minh, sau đó cười nói:''Không sao..''
''Bạc Kiêu, chụp hộ tôi vài tấm.'' Ôn Thành Uy nói.
Thật ra cha cô không có ý kiến gì, nhìn qua Khúc Nhã Tinh để xem bà ta có phản đối hay không, nhưng nhìn cả nửa ngày cũng không thấy bà ấy phản bác. Định nhờ Bạc Kiêu chụp thì Khúc Yên lại cười bảo không cần.
Sợ cô nói xong sẽ không thể làm theo mong ước của cô nên vội nhờ Bạc Kiêu.
Khúc Yên ngước lên nhìn, Ôn Thành Uy cười cười dùng khăn giấy lau khoé mắt cho Khúc Yên.
Khúc Nhã Tinh nhìn một màn cũng không nói gì, xoay mặt đi hướng khác.
Khúc Yên đứng giữa Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh, giá trị nhan sắc được đẩy lên rất cao. Khúc Yên ôm bó hoa hồng trong tay nhìn về phía máy ảnh cười. Trong ánh mắt tràn ra sự vui vẻ hạnh phúc.
Đây là tấm hình thứ hai của gia đình, tấm đầu tiên là lúc cô sinh nhật sáu tuổi của cô.