Thẩm Tây Thừa nghe từ đầu dây bên kia vang lên một tiếng “cốp”, màn bình di động cũng run lắc theo. Cuối cùng gương mặt Khúc Yên cũng xuất hiện, nhìn thấy anh là liền nở nụ cười tươi như trăm đóa hoa nở rộ, vẫn là dáng vẻ mảnh mai như trước đây nhưng hình như đã gầy đi một chút.
Cô mặc bộ áo thun hai dây màu trắng cùng quần đùi ngắn, ánh mắt anh càng trở nên sâu láy hơn, mái tóc dài được cô búi lên cao, có vài sợi rơi xuống đôi vai trắng mịn của cô.
Khúc Yên không thấy anh trả lời, ngồi xuống ghế hỏi:''Nhìn anh có vẻ bận nhỉ? Em nhớ anh quá đi.''
Trên người anh mặc bộ âu phục đen tuyền chỉnh tề uy nghiêm, trên gương mặt tuấn tú lại có sự lạnh lùng trầm tĩnh với đường nét góc cạnh hoàn mỹ, cách nhau qua màn hình mà cô vẫn thấy là anh có phần gì đó không được vui vẻ.
Anh vẫn không trả lời mà nhìn chằm chằm cô.
Khúc Yên quan tâm hỏi tiếp:''Đang không vui à?''
''Ừ.'' Anh trầm giọng đáp.
Cô hơi thở dài:''Có phải không vui khi nói chuyện cùng em không? Thế em tắt máy..''
Anh nhíu mày, đặt di động xuống bàn:''Em nhìn xem là mấy giờ rồi?''
Khúc Yên nhìn giờ trên máy tính, cầm một xấp giấy vài trang lên thản nhiên đáp:''Hai giờ.''
Anh nhìn cô:''Sao không ngủ?''
Khúc Yên sắc mặt dịu xuống, bắt đầu kể lể:''Em cố gắng làm xong bài tập trước ba giờ sáng, hôm sau là Chủ Nhật còn phải đến quán cà phê học nhóm. Tối nộp bài cho cô giáo kiểm tra, thứ hai là sẽ đến Thành Phố Lâm thi học sinh giỏi. Em tuy không nói là em ở nước ngoài nhưng không ngờ bài tập lại nhiều đến thế. Em định làm bài xong sẽ đi ăn mì bò nhưng tới tới giờ vẫn còn vài đề chưa kịp làm xong thì mì của em cũng đã hết ăn được rồi.''
Thẩm Tây Thừa yên lặng một lát, sau đó lãnh đạm nói:''Đợi anh một lát.''
Cô chán nản gật đầu, cho rằng anh bận việc nên cũng không hỏi nhiều, đứng dậy vào phòng bếp pha cốc cà phê để uống. Khi cô ngồi trở lại bàn học lại bắt đầu làm đề, lâu lâu ánh mắt của Thẩm Tây Thừa như có như không lén nhìn cô, nhìn bộ dạng suy tư làm bài của cô cảm thấy vô cùng có sức hút.
Tầm gần ba mươi phút sau bên ngoài có tiếng chuông, Khúc Yên đột nhiên cảm thấy bất an, nơi cô ở ngoài Thẩm Tây Thừa và Tô Nhiên Nhiên ra thì không còn ai biết đến, cũng chưa từng có người khác lui tới, và quan trong là đã hai giờ sáng ai còn đến tìm vào giờ này nữa chứ! Sau đó cô nhìn Thẩm Tây Thừa. Anh đương nhiên nghe tiếng chuông ấy, cũng nhìn ra sự băn khoăn do dự của cô.
Anh trầm giọng nói:''Là anh nhờ Thím Trương mang đồ ăn tới cho em, em từng gặp Thím Trương rồi mà, nhìn mắt mèo ở cửa, nếu là bà ấy thì em hãy mở cửa, đừng tự tiện cho người lạ vào nhà.''
Ánh mắt cô trở nên sáng rực:''Anh gọi người mang đồ ăn tới cho em luôn sao? Tốt quá đi.''
Thẩm Tây Thừa nhắc nhở:''Ra nhận đồ ăn.''
Khi cô ra đến cửa nhìn ra mắt mèo đúng là người phụ nữ trung niên hôm trước, cô yên tâm mở cửa, nhìn Thím Trương cười. Thím ấy đem đồ ăn được đóng gói cẩn thẩn đưa qua cho cô, khẽ căn dặn:''Cô Khúc, đây là đồ ăn Ông Thẩm bảo tôi đem qua cho cô ăn, vẫn còn nóng nên cô đừng vội quá nhá!''
Khúc Yên nhận lấy, cảm ơn Thím Trương mấy cái liền, cũng xin lỗi vì đã làm phiền Thím ấy muộn thế này, hàm huyên vài câu đưa mắt nhìn Thím ấy đi xa mới đóng cửa lại.
Cô cầm túi đồ ăn vào nhà, miệng không kiềm được mà cười toe toét.
Đặt trên bàn nhỏ ở sofa, dọn vài cuốn thời trang trên bàn để dưới ngăn đựng phía dưới, Thất Thất lúc này dưới chân ngửi thấy mùi đồ ăn cũng không ngừng đi theo xin ăn.
Khúc Yên đi vào phòng lấy di động ra. Đem di động dựng đứng lên, cô ngồi dưới bàn sofa bằng thuỷ tinh bắt đầu mở túi đồ ăn bên trong. Khi cô mở túi đồ ăn ra mùi thơm khi nãy lại càng mạnh mẽ bay ra, bụng cô thế mà lại cồn cào lên một trận.
Đến cả Thất Thất cũng rất phấn khích mà nhảy dưới chân cô, cô đem mỗi hộp ra, hơi ngạc nhiên mà nhìn anh.
Tại sao toàn là những món dầu mỡ thế này?
Nhưng mà cũng thật sự nhìn rất ngon. Lâu lâu ăn thế này chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Có bốn hộp đồ ăn, da gà chiên lắc phô mai, chả cá sợi, thịt heo chiên xù và gà chiên sốt cà chua. Nhìn thôi đã thấy rất ngon rồi.
Anh nhìn cô nhóc vừa thấy đồ ăn ngon là mắt cứ sáng lên, nhìn cô gầy ốm thế thì vỗ béo một chút cũng không có gì là lạ, cô không có nấu cơm ở nhà nên mới mua mì bò về ăn, giờ mà anh bảo Thím Trương nấu cơm chắc chắn cô nhóc này thịt đều dính vào xương luôn mất.
Khúc Yên ăn một mình cũng không hết, nên chia cho Thất Thất không ít đồ ngon. Thất Thất đang vào tháng bụng chưa chắc khoẻ như chó trưởng thành, thế là cô xé vài miếng thịt bên trong cho Thất Thất ăn.
Cửa phòng Thẩm Tây Thừa có tiếng gõ cửa, sau đó đợi anh cho phép thì mới bước vào, là Phó Văn. Anh ta bước đi tới mang cho anh bản báo cáo, báo cáo lại sự tiến triển của mấy ngày nay về dự án với Chính Phủ, khi nói xong chỉ đợi anh phê duyệt thì trong khoảnh khắc đó ánh mắt cậu ta lơ đễnh nhìn vào di động của Tổng Giám Đốc Thẩm đang phát sáng, trên màn hình là sự xuất hiện hình ảnh của một cô gái.
Đôi mắt Phó Văn hiện lên vẻ kinh hãi, cô gái trong màn hình đang ăn, gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn trắng hồng, đôi môi đỏ mọng tự nhiên. Trên người mặc áo hai dây khoe trọn đôi vai mảnh mai cùng xương vai xanh quyến rũ.
Đột nhiên cô gái trong màn hình nhìn lên, Khúc Yên và Phó Văn nhìn nhau tầm khoảng chừng năm giây.
Anh ta thoáng nét kinh diễm trong lòng. Trên đời này vẫn còn có người có dung mạo tuyệt sắc thế này sao?
Phó Văn ngơ ra một lúc, nở nụ cười nhẹ nhàng đưa tay lên chào Khúc Yên, trên người Phó Văn mặc âu phục chỉnh tề rất ra dáng quý ông thành đạt, đến cả cử chi giơ tay chào cũng vô cùng lịch lãm và nhẹ nhàng.
Khúc Yên chớp mắt nhìn Phó Văn, dù đứng xa vậy vẫn thấy rõ được gương mặt điển trai đó, thầm khen ngợi điện thoại cam trước của anh đúng là quá đỉnh. Nhưng mà trong một khoảng khắc ấy cô chợt phát hiện, hình như cô đã không còn cảm thấy quá hứng thú với những người khác phái, cảm thấy dù rất đẹp nhưng vẫn có gì đó rất kém thu hút.
Cô không nói gì cong môi cười đáp lại, giơ tay lên chào Phó Văn.
Ngay lúc Thẩm Tây Thừa kí xong báo cáo nhìn Phó Văn, bỗng mày anh nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Phó Văn thì thần sắc Thẩm Tây Thừa tối sầm lại. Trong camera xuất hiện đến ba người đang nhìn nhau.