Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Rất nhanh sau đó Khúc Yên và Lục Minh được chuyển lên khối trên của khối Mười Hai, là tầng cao nhất của ngôi trường. Họ được chuyển vào chung một lớp, lớp 12 Ban A.

Trong lớp, cô có gặp vài gương mặt quen, là Chân Niệm. Chị ấy là một đàn chị nhiệt tình, thấy cô liền khích động giơ tay chào.

Giới thiệu xong cả hai được chuyển xuống bàn cuối, trong lớp này chỉ còn chống đúng một chiếc bàn. Cả cô và Lục Minh cũng không nói gì nhưng lúc này có chút xấu hổ.

Lục Minh hỏi:''Muốn ngồi trong hay ngoài?''

Cô mím môi:''Tôi ngồi phía trong.''

Sau đó Khúc Yên đi vòng ra ghế đằng sau, ngồi vào vị trí của mình.

Sách giáo khoa trong tiết đã được chuyển đến, cả cô và Lục Minh đều không nắm bắt được chương trình, duy chỉ có tiết Tiếng Anh là cả hai có giơ tay phát biểu. Lần này là giáo viên mới, nhìn rất có kinh nghiệm và không hà khắc như cô Tạ, cách dạy dễ nắm bắt và có chút pha trò để học sinh không chán.

Kết thúc tiết học là đã gần trưa, Khúc Yên gôm đồ đem về nhà bắt đầu tự học chương trình lớp Mười Hai.



Học đến gần sát giờ học mới dọn dẹp sách vở lại đi học, trở về lại bắt đầu cắm đầu vào học tập. Điều này cứ lặp đi lặp lại cả một tuần liền. Đầu óc cô nhanh nhạy cùng thêm kiến thức Mười Hai chỉ mới dạy hơn hai tháng nên cô đã hầu như sắp đuổi kịp.

Lên lớp nghe giảng bài mới, về nhà học lại chương trình cũ. Thẩm Tây Thừa cũng không làm phiền đến cô, thấy cô ngồi quá lâu thất thần nhìn một bài tập khó anh lại làm cho cô ly nước ép, hoặc là trái cây cho cô ăn.

Cuối cùng, gần hơn một tháng kiến thức khối Mười Hai cô đã nắm bắt kịp mọi người.

Cô xoay ghế lại, nhìn Thẩm Tây Thừa ngồi trên giường. Nở nụ cười với anh:''Em hiểu hết rồi.''

Anh gật đầu cười nhẹ đẹp đẽ. Nói với giọng trầm ấm:''Giỏi lắm.''

Cuối tháng Mười Một thời tiết vẫn rất lạnh lẽo và tuyết rơi khá nhiều, cô không bị thời tuyết ảnh hưởng, vào lớp còn có máy sưởi nên cô không hay mặc áo ngoài, cả tháng ngồi cạnh Lục Minh cô và cậu cũng không giao tiếp mấy.

Cô được mấy anh chị trong lớp rất yêu thương và giúp đỡ, xem cô là em gái. Có lần cô không hiểu bài họ đều tụ lại giảng cho cô, chỗ nào không hiểu thì sẽ có người cung cấp cho cô kiến thức.

Lục Minh lại khác, cậu ấy vẫn trầm lặng ở một góc. Không tiếp xúc cũng không chủ động cùng ai giao lưu, người cậu ấy giao tiếp chỉ có bạn cùng bàn là Khúc Yên.

Vào lớp giáo viên bắt đầu kiểm tra tháng Mười Một, Khúc Yên hít một hơi sâu. Kiến thức nắm vững, nội dung thuộc lòng. Cân thận làm bài thi tháng.

Sau đó cô và Tô Nhiên Nhiên hẹn nhau tại một quán cà phê vào buổi trưa. Kể rằng sau khi cô đi cô ấy đã được chuyển tới chỗ Lục Minh. Bàn của họ đã để trống.

Khúc Yên nghe xong thì cười, bảo cô ấy học tập cố lên.

Tô Nhiên Nhiên hỏi cô học tập thế nào. Cô nhún vai chỉ bảo tạm ổn.

Đến khi điểm thi được công bố, Khúc Yên là người vui vẻ nhất. Tuy không đứng top đầu nhưng vẫn là top hai trong bảng đỏ danh dự. Số điểm tuyệt nhiên cao ngất ngưỡng. Mọi người đều đồn đại rằng tháng tiếp theo Khúc Yên sẽ vươn lên vị trí đứng đầu tháng. Một học muội mới chuyển đến đã có thể đứng ở vị trí thứ hai thì quả thật không thể xem nhẹ.



Lục Minh khẽ nhìn bài thi được phát của cô, Khúc Yên cười nhạt:''Tôi được 150 điểm.''

Lục Minh cũng đã không còn xa cách như lúc đầu, thỉnh thoảng sẽ châm chọc cô vài câu.

Cậu ấy nhếch môi, đưa bài thi chi cô xem điểm:''Đương nhiên tôi cũng được 150 điểm rồi.''

Khúc Yên khẽ cong khoé môi, gật đầu xem như đã rõ. Họ không giống đôi bạn cùng bàn cùng nhau cố gắng, mà nhiều hơn là sự thù địch. Miễn là Khúc Yên giơ tay là Lục Minh không lâu sau cũng sẽ giơ tay lên.

Khi thi cũng thế, cố gắng che bài thi mình hết sức có thể. Sau khi có điểm thì sẽ cạnh tranh với nhau. Lâu lâu trên bàn Lục Minh sẽ có trà sữa được đưa tới, cậu ta không thích uống mấy thứ béo này, ném đi lại không được vì bên trong còn nước uống, bèn đem đồ phiền phức đó cho Khúc Yên.

Đến gần cuối tuần, Lục Minh từ ngoài bước vào trên tay còn cầm theo một mảnh giấy. Lúc đầu Khúc Yên không quá để tâm vào nó, cô đang uống sữa đậu nành và đọc sách văn học. Chuyên chú đọc sách thì nghe Lục Minh gọi.

Khúc Yên quay đầu lại, đợi cậu ta hỏi tiếp.

Lục Minh hỏi:''Cậu thi vào khối nào. Tự nhiên hay xã hội?''

Khúc Yên dứt khoát nói:''Tự nhiên. Còn cậu?''

Lục Minh im lặng một lúc rồi đáp:''Tôi cũng có ý chọn tự nhiên, chỉ là điểm Hoá tôi không tốt.''

Khúc Yên nhếch môi:''Kém!''

Cậu ta cau mày định mắng cô thì Khúc Yên nói thêm:''Trước đó Vật Lý là môn tôi rất sợ. Thời gian trước nhờ Nhiên Nhiên, tôi khá lên không ít, sau đó cũng tự ở nhà học tập. Nếu cậu tự ti về nó thì cứ cố gắng mà luyện tập đề. Tôi biết giới hạn của cậu đâu phải chỉ có như thế.''



Lời nói của Khúc Yên cứ văng vẳng bên tai cậu, gần đến kỳ thi cuối tháng Mười Hai cậu ta càng chăm chỉ luyện đề hơn, Khúc Yên và Lục Minh chuyển lên lớp mới đã hai tháng, hai tháng đó họ không ngừng nổ lực hết mình. Lâu lâu Khúc Yên lại nhờ Lục Minh giải hộ Vật Lý. Lục Minh cũng đã thân thiết hơn với cô, đã biết mở miệng nhờ cô giảng giùm bài Hoá Học.

Cậu ấy vẫn là bộ dạng trầm trầm ổn ổn đó, nhưng Khúc Yên cũng không vì thế mà lơ là, mở sách ra tiếp tục làm bài tập.

Sau đó cô cũng đã quyết định tham gia vào Câu Lạc Bộ Hoá Học, lâu lâu vào đó lại ghi chép. Cùng lúc đó cô tham gia một cuộc thi Toán Toàn Quốc. Kỳ thi sẽ bắt đầu vào giữa tháng Một năm sau.

Tối hôm đó Khúc Yên về nhà đã thấy Thẩm Tây Thừa đang cho Thất Thất ăn, lạnh lùng nói:''Ăn nhiều vào đi, mập rồi thì bán. Đồ thứ lắm lông hay quấn chân, đúng là phiền toái.''

Khúc Yên dựa người vào tường, mỉm cười nhìn anh:''Hỏi tại sao mà Thất Thất mấy hôm nay lại có da thịt nhiều đến thế? Hoá ra là có người đang vỗ béo nó.''

Thẩm Tây Thừa không ngẩng đầu lên, nói với cô:''Nó bị đói chết thì anh lại tốn đất chôn nó.''

Khúc Yên bĩu môi, đi tới choàng tay qua cổ anh:''Thật là độc miệng nha.''

Thẩm Tây Thừa đứng dậy, xốc Khúc Yên trên lưng mình, tấm lưng anh to lớn lại săn chắc. Khi nằm lên lại thoải mái cùng với đó là trên người anh tản ra một ít hơi lạnh nên lại càng dễ chịu hơn.
Nhấn Mở Bình Luận