Vào giữa tháng ba, Thẩm Tây Thừa đi công tác ở nước ngoài trở về, bất ngờ là lần này anh lại có chút kì lạ hơn so với trước đây. Đến cả chính cô cũng không biết đó là cái gì.
Đèn phòng khách không bật, chỉ có sự yên lặng và lạnh lẽo trong căn hộ làm cô thoát rùng mình, cô nhìn Thất Thất đang đứng cạnh cửa ban công đã được đóng chặt nhìn cô vẫy đuôi.
Bên ngoài là bóng dáng cao lớn của Thẩm Tây Thừa, anh trầm ngâm đứng ngoài ban công hút thuốc lá, trong đôi mắt có nhiều hơn sự phiền muộn và phức tạp.
Gió khuya lạnh đến từng tấc da thịt anh cũng không bận tâm. Bóng lưng ấy trong bóng đêm cô quạnh và trở nên đơn độc. Anh cứ nhìn vào màn đêm vô tận phía trước.
Khúc Yên để balo xuống, mở cửa ra, cơn gió lạnh làm toàn thân cô run lên một cái, cô nhẹ giọng hỏi:''Có tâm sự hả? Có muốn chia sẻ ra không?''
Thẩm Tây Thừa quay lại nhìn cô, dập điếu thuốc trong tay đi, trầm giọng nói:''Không có gì.''
Khúc Yên nhìn anh, cũng cảm thấy mình không nên chạm vào lòng trắc ẩn của anh, nhẹ nhàng đi tới trước mặt ôm Thẩm Tây Thừa. Tay luồn qua ôm chặt em anh.
Cái ôm của cô vô cùng dịu dàng, nó mang đến cho anh sự bình yên lạ thường, cảm xúc phức tạp cũng vì thế mà nguôi ngoai đi phân nửa, cô nhỏ giọng nói:''Không sao hết, không sao hết.''
Ít khi thấy anh hút thuốc rồi trầm tư như thế này. Cô cũng không ép anh nói ra, vô thức dỗ lưng anh an ủi như một cậu bé mới lớn.
Anh nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, sau một hồi do dự lại kéo cô ôm chặt vào lòng, anh gục đầu đặt lên vai cô, đôi mắt anh nhắm lại, cảm xúc hỗn loạn đang từ từ bình tĩnh lại.
Anh đột nhiên buông cô ra, kéo cô đặt trên cánh cửa ban công, cúi đầu hôn cô.
Khi vào trong nhà cô pha cho anh một ly trà nóng, im lặng ngồi bên cạnh anh. Thường này anh cũng trầm trầm ổn ổn, hôm nay lại càng trầm ổn đến đáng sợ. Bất quá cô cũng thật sự giữ yên lặng, cũng không lên tiếng quấy rầy anh.
Cô cũng từng như anh, có những lúc thật sự muốn yên tĩnh một mình, cô lấy chăn phủ lên người anh, sau đó nhích người ngồi ra xa một tý.
''Tiểu Yên.''
Cô nhìn anh, vô thức trả lời:''Dạ?''
Anh nhìn về phía cô, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh:''Lại đây, ngồi cạnh anh.''
Khúc Yên ngồi cạnh anh, cố gắng suy nghĩ xem những chuyện vui để kể cho anh nghe. Đột nhiên anh lên tiếng.
''Muốn biết à?''
Giọng anh có hơi khàn, cũng có chút lạnh lùng trong đó. Thế nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy xung quanh anh luôn bị nỗi buồn gì đó bao vây.
Cô không muốn nghe, cô sợ anh buồn hơn.
Khúc Yên lắc đầu:''Không muốn.''
Anh nhìn cô, đôi con người đen kịt không thấy đáy ấy cứ nhìn chằm chằm cô. Khúc Yên thở dài:''Nếu nó làm anh buồn thì đừng nên nhắc lại. Còn nếu anh muốn nhẹ lòng hơn có thể nói ra, dù em không giúp được gì cho công việc của anh nhưng em vẫn luôn ở bên cạnh anh, sẽ không bỏ rơi anh.''
Anh nhìn cô thật lâu, trong bóng tối gương mặt Khúc Yên giống như có tầng ánh sáng, hệt như vầng trăng rực rỡ. Vừa gặp đã cho người khác cảm giác của sự ấm áp, ấm đến tận tim.
Anh do dự rất lâu, sau một hồi lưỡng lự anh nhẹ giọng nói:''Cha mẹ anh ly hôn rất sớm, trước đó họ cũng như bao cặp đôi khác, gặp rồi yêu nhau, cùng nhau cố gắng. Đến khi anh ra đời, bà ta ở nhà dưỡng thai, tuy đồ ăn không phải món cao sang mỹ vị nhưng vẫn rất đủ dinh dưỡng, khi đó sống trong căn trọ nhỏ, vì mang thai mà sinh khí nóng giận. Cảm thấy rằng mình xứng đáng có những thứ tốt hơn.''
''Sau khi sinh ra anh bà ấy cũng biến thành con người khác, vì đồng tiền mà biến chất. Mỗi ngày đều đến hộp đêm tìm thứ vui, một lần thì gặp được một đại gia yêu thích vẻ đẹp bà ấy, muốn cưới bà ấy về làm vợ. Bà ta không nói một hai liền dứt khoát đồng ý.''
''Năm đó anh lên ba tuổi, người đàn ông đó biết bà ta định mang theo con riêng là anh nên liền lập tức phản đối. Bảo nếu mang theo con riêng thì thà chơi đùa còn vui hơn. Bà ấy vì quyền lực làm mờ mắt, ném anh ở trước khu trọ. Khi ấy là trận tuyết đầu năm, rất lạnh lẽo. Trên người anh cũng không có bất kỳ áo giữ ấm nào. Lại còn bị những người phụ nữ xung quanh khu trọ cũ đó cười nhạo, phỉ báng. Từ đó anh liền có ác cảm với phụ nữ, cũng có thể nói căm ghét phụ nữ, căm ghét đến tận xương tủy.''
''Sau đó có người phát hiện giao anh cho bà nội, bà ấy may đồ rất kéo tay. Cùng với cha nuôi dưỡng anh đến lớn, sau đó cha anh mất vì tai nạn, bà anh vì đau khổ nên không sau cũng đi theo. Từ đó anh sống một mình, đến cấp ba anh gặp Bạc Kiêu, cùng cậu ta ở một tầng lớp nên rất nhanh đã có cùng mục tiêu, đổi mạng để lấy tiền. Đánh quyền anh đến mức tay dính máu, dựng hàng bán đồ.''
''Đến khi ra trường lại bắt đầu công việc từ một công nhân không ai biết đến, mặc trên người bộ đồng phục công nhân cũ kỹ, đầu tắt mặt tối trong hầm mỏ đá. Khi đó anh có sức khoẻ, vì thế mà rất nhanh kiếm được một số tiền đủ lo cho sinh hoạt phí ở Đại Học.''
''Sau đó anh bắt đầu kinh doanh, tích gom tiền rồi chạy vay khắp nơi kêu gọi kinh doanh, lần đầu tiên vì bản hợp đồng mà phải ăn nói kép nép với người khác, anh bị ép uống rượu, uống để ông ấy vui thì mới chấp nhận kí hợp đồng.''
''Khi đó không có xe như những người khác, anh và Bạc Kiêu chen chúc nhau trong xe buýt hoặc tàu điện ngầm. Đến cả giày da cũng vì đi quá nhiều thành ra bị hỏng.''
Anh dừng một chút, nói tiếp:''Anh phải ngồi bàn tiệc ngày đêm, uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày nhập viện. Vì một bản hợp đồng mà đánh golf với người khác dưới cái nắng cao độ suýt thì ngất xỉu. Cũng muốn giành nhiều hợp đồng giá trị cao hơn mà phải cúi đầu xin lỗi họ, mặc dù khi đó anh không biết mình đã làm gì sai. Khi đó muốn giành lấy một bản hợp đồng mua bán thật sự rất khó, phải dùng lời lẽ và hành động chứng minh, may ra họ còn liếc mắt nhìn đến. Có thể khi đó là do vận khí anh tốt, vài năm sau những khu đất anh mua trước đây bất ngờ tăng giá vượt bậc, từ đó công ty nhỏ của anh bắt đầu phát triển lớn mạnh như diều gặp gió. Rất nhanh đã lọt vào những công ty có sự phát triển lớn mạnh trong nước.''
''Sau này khi mọi thứ đã ổn định thì anh bắt đầu phát triển ở nước ngoài, cũng từ thời điểm đó mà đi lên ở phía Châu Âu. Vài năm sau anh đã nằm trong những doanh nhân trẻ tuổi ở Bắc Thành. Từ một công ty không ai biết đến biến thành một toà cao ốc của một tập đoàn lớn mạnh, anh chưa từng nghĩ nó vượt xa đến thế này.''
''Người đàn bà ấy anh cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ tháng tám năm trước lại đến tìm anh, cầu xin muốn anh cứu giúp công ty người đàn ông kia. Còn mới chiều nay bà ta cũng lại tìm đến, dẫn theo một cậu con trai đến Thừa Thiên gây rối bảo anh nhận cậu ta vào làm. Còn trách vấn anh không có tình người, đến cả mẹ ruột cũng không muốn giúp. Làm loạn cả tháng nay.''
Khúc Yên im lặng một lúc lâu, không ngờ anh lại kể cho cô nghe về quá khứ của mình, không ngờ anh từng cơ cực đến thế này. Từ một người không có địa vị lên đến làm chủ của một tập đoàn lớn thế này là một quá trình trải qua gian khổ.
Khúc Yên hồi thần lại, không biết anh đã nhìn cô từ khi nào, Khúc Yên chớp mắt, anh lạnh giọng hỏi:''Thấy thế nào? Nghe xong liền khinh thường anh rồi sao?''
Khúc Yên bĩu môi, lắc đầu:''Em khinh thường anh thì anh liền bẻ cổ em. Chỉ là, em đang nghĩ có thể đưa bà ấy cho pháp luật giải quyết.''
Thẩm Tây Thừa im lặng, trong đôi con ngươi có tia kinh ngạc.
Cô ngây người nhìn anh:''Anh không nghĩ đến sao? Có thể đưa ra thành luật đấy, tội phỉ báng hoặc gây ảnh hưởng đến một tập thể lớn đều có thể kiện mấy năm hoặc phạt tiền rất nặng ấy.''
Khúc Yên suy nghĩ:''Tiếc thật đấy. Em có quen một đàn chị từng Thủ Khoa ngành Luật ở một trường đại học lớn. Nếu bây giờ chị ấy tốt nghiệp thì chắc chắn em sẽ bao chị ấy kiện bà ta vào tù ngồi vài năm liền.''