Khi anh đi vào phòng ngủ, Khúc Yên lấy di động nhắn tin nhờ Lục Thành chuẩn bị hai tô đựng đồ ăn.
Khi nãy cô và Lục Thành còn chào nhau ở thang máy, cũng thấy gương mặt cô xanh xao liền hỏi thăm cô. Khúc Yên lúc đó như vừa đau vừa lười trả lời, ai nhìn cũng thấy cô giống như bị ai đó bắt mất hồn. Trả lời qua loa thơ thẩn rời đi.
Khi Lục Thành đem đồ lên thì Khúc Yên ra mở cửa, sắc mặt cô đã tốt lên không ít nên anh ta cũng không hỏi gì, đem tô và thìa đũa cho cô rồi cẩn thận nói:''Thẩm Tổng mấy hôm nay bận rộn nên ăn uống không đầy đủ, mấy ngày nay cũng ngủ khoảng hai đến ba tiếng. Em khuyên Thẩm Tổng đi nha. Cứ thế sức khoẻ sẽ trụ không được đâu.''
Khúc Yên nghe xong gật đầu, sau đó cũng cười cảm ơn Lục Thành.
Anh mở cửa bước ra thì trên bàn đã có một tô phở được đổ ra sẵn, Khúc Yên thấy anh thì lại trở về dáng vẻ tươi tắn đáng yêu như trước đây, anh còn nghi ngờ có phải kẻ vừa khóc vừa nháo vừa rồi có phải là cô hay không.
Thấy anh không đi tới cô phụng phịu đáng thương:''Anh đói rồi mà, ăn chút đồ ăn lót bụng đi không lại đau bao tử rồi khó chịu đấy.''
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, cô là vì anh nên mới bị thương thành như thế này, nếu như lúc đó anh tuỳ tiện đáp đã ăn uống rồi thì có lẽ cô sẽ không mua đồ ăn để bị thương thành thế này. Thế nhưng anh còn không ngó ngàng đến sự quan tâm của cô dành cho anh, lại còn dùng mặt lạnh để toả thái độ khó chịu với cô, cô nhóc ngược lại không để bụng còn quan tâm đến bao tử anh.
Quan tâm đến sức khoẻ của anh.
Từ đầu đến cuối anh không nói gì, dáng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh Khúc Yên, đánh giá sắc mặt của cô hồi lâu sau đó ôn tồn hỏi:''Em đói không? Ăn cùng anh.''
Khúc Yên lắc đầu, cười nhẹ:''Lớp có mở liên hoan khi vừa thi xong, em cũng có ăn một ít rồi nên anh ăn đi. Em mua là cho Thừa Thừa của em mà.''
''Đề thi thế nào?'' Anh nhìn cô, giọng dịu dàng lại thâm tình, trên người anh có mùi hương lành lạnh rất mát mẻ, ngồi gần vừa thấy mát lại vừa thơm.
Khúc Yên đáp:''Cảm thấy đề vừa khả năng, vẫn giải được.''
Khúc Yên đưa tay ôm lấy mặt anh, đôi mắt hoa đào chuyên chú nhìn, ngón tay mềm mại không xương mang theo nhiệt độ ấm áp chạm vào mắt anh, lộ ra vẻ mặt lo lắng:''Uầy, gương mặt đẹp trai lại xuất hiện quầng thâm mắt rồi nè. Có phải rất mệt mỏi đúng không?''
Khúc Yên cười rạng rỡ, dang hai tay ra:''Cho anh ôm một cái nè, ôm một cái sẽ không thấy mệt mỏi nữa.''
Thẩm Tây Thừa không nói gì chỉ rũ mi nhìn xuống cô, trong đôi con ngươi đen như vực sâu không đáy, lại âm u đến mức khiến người khác không thể đoán ra được suy nghĩ.
Khúc Yên vẫn không bỏ cuộc, vẫn dang tay đợi anh ôm, cô biết anh đang mệt mỏi nên đang tìm cách làm cho anh thoải mái hơn. Không biết từ khi nào cánh tay dài của anh ôm qua hông cô, bế cô cẩn thận đặt lên đùi mình mà cúi đầu ôm chặt lấy Khúc Yên, như muốn cùng cô hoà thành một thể. Khúc Yên cũng thuận tay vòng qua ôm cổ anh.
Chỉ có thông qua cái ôm mạnh mẽ này anh mới có thể bộc lộ ra sự thoả mãn nội tâm của mình.
Khúc Yên mang đến cho anh một sự thoải mái chưa từng có, cảm nhận được sự dịu dàng hiếm hoi từ chính nội tâm hồn đơn thuần lương thiện ấm áp của cô.
Anh ôm cô chặt tới mức cô không rõ là anh đã dùng bao nhiêu lực, nhưng thật sự có chút khó thở, từ hõm cổ cô vang lên giọng nói trầm thấp:''Khúc Yên, vị trí bà Thẩm anh chờ em ngồi lên.''
Nói xong anh hôn lên môi cô, mạnh mẽ mà tiến công chiếm đoạt, dưới ánh sáng từ ánh đèn chiếu xuống bóng dáng thiếu nữ nhỏ bé ngồi trong lòng một người đàn ông to lớn đang không ngừng triền miên day dưa với nhau.
Vừa ấm áp vừa dịu dàng, đẹp đến mức không có từ nào diễn tả được.
Cô ôm chặt cổ anh, hơi thở cho phần hỗn loạn:''Tây Thừa, anh đói rồi mà. Ngoan một xíu đi.''
Giọng cô hôm nay đặc biệt dịu dàng, bị cô nhắc nhở cũng không tức giận. Lần đầu bị cô nhắc nhở lại vô cùng có cảm giác hưởng thụ. Cô buông tay ra đứng lên, Thẩm Tây Thừa nhìn vị trí bị thương lại không an tâm, lãnh đạm hỏi:''Không cảm thấy đau?''
Khúc Yên nhìn chân mình, quần đã bi cô kéo xuống che đi đầu gối bị thương. Thế nhưng anh nhìn kỹ sẽ vẫn thấy quần của cô cũng bị rách, mơ hồ còn thấy băng gạt màu trắng bên trong.
Cô cười nhìn anh:''Được anh ôm nên hết đau rồi.''
Thẩm Tây Thừa không nói gì, dịch người vào trong cho cô ngồi, sau đó ăn tô phở cô đem đến.
Tầm hơn chín giờ Khúc Yên thấy anh vẫn đang bận rộn thì lại nhớ đến lời nói của Lục Thành.
Cô bước tới sau lưng vòng tay ôm lấy cổ anh:''Chú Thẩm, đi ngủ.''
Anh túm tay cô rồi kéo cô lên đùi mình ngồi, cô hơi sững người một chút vì bất ngờ, sau đó cô bình tĩnh trở lại, anh dựa vào đầu người cô.
Gương mặt đẹp trai anh đang dựa vào người cô, cô nhìn xuống là liền thấy ngũ quan tuấn tú. Hàng mi dài chuyển động rất nhẹ, nhịp thở cũng vô cùng dịu dàng.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, chưa đợi anh trả lời là đã tự động mở cửa vào.
Thẩm Tây Thừa mở mắt, lạnh lẽo nhìn người vừa bước vào.
Là Âu Cẩn Y.
Trong khoảng khắc nhìn thấy cảnh tượng đó đôi đồng tử Âu Cẩn Y vốn bình tĩnh trở nên co lại, mở to mắt nhìn cảnh tượng không thể tin được bên trong.
Nhìn cánh tay của Thẩm Tây Thừa đang ôm qua eo nữ nhân trong lòng, cô gái xinh như ngọc dựa vào lòng anh tự nhiên để anh ôm. Nhìn dáng vẻ anh không có vẻ gì là cưỡng ép hoặc không cam lòng, khác xa bộ dáng cao quý lạnh lẽo khi ở gần cô ta.
Trông anh vừa tự nguyện lại vừa lạnh lẽo nhìn cô ta như tố cáo hành vi thiếu lịch sự của mình.