Họ cứ thế không liên lạc với nhau, đến một hôm của tháng tư anh chủ động gọi điện, hẹn gặp cô. Khúc Yên vừa nghe xong rất vui, cũng vừa lúc cô trở về Bắc Thành nên anh lái xe đến Ôn Gia đón cô.
Cô vừa chuẩn bị ra khỏi nhà thì cha cô liền hỏi:''Đi chơi cùng Tây Thừa à? Mấy tháng nay hình như con và cậu ta ít gặp nhau hơn rồi thì phải? Có chuyện gì không?''
Khúc Yên vội bảo không có gì, xin phép ông rồi vui vẻ đi ra khỏi cửa.
Lâu ngày không gặp anh khoé mắt cô có chút cay, anh vẫn tuấn tú lạnh lùng như trước. Vẫn là thái độ như trước đây, nhưng không hiểu vì sao trái tim cô lại vô cùng đau.
Vừa ngồi vào trong xe cô đã đỏ mắt, anh nhìn cô cũng không đành lòng. Anh nhận ra từ sau khi cô gặp Âu Cẩn Y thì có rất nhiều việc xảy ra với cô, anh có thuê vài người theo dõi bảo vệ cho cô trong bóng tối, nhờ vậy mà anh biết được có vài lần cô xém bị tai nạn hoặc là có người lạ lại gần. May mắn người anh phái tới là người có khả năng tinh tường, làm việc trước đám đó một bước.
Anh vì không muốn cô gặp nguy hiểm nên đã không cho phép cô gặp anh trong cả tháng nay, vừa bảo vệ an nguy của cô lại vừa đối phố với đám người sau lưng rài bẫy cô, chuyện chuyển trụ sở của công ty anh cũng vô cùng rắc rối khiến anh có chút lạnh nhạt với Khúc Yên.
Sau mấy tháng không gặp cô đã gầy đi một chút, càng nhìn anh càng xót nhưng lại quyết định không nói gì về những chuyện đã xảy ra với cô. Sợ rằng cô sẽ sợ hãi, anh muốn bắt kẻ chủ chốt cho tất cả chuyện này. Thế nên vẫn chưa có động thái gì quá mức khoa trương.
Nên khi đối mặt với cô anh cũng chỉ lãnh đạm không nói gì, dùng khăn chậm rãi lau nước mắt cho cô.
Anh nhìn cô hồi lâu, thở dài thấp giọng dỗ dành:''Đừng khóc nữa, anh chỉ bận đến hết tháng này thôi. Sau đó anh sẽ dẫn em đi du lịch, được không?''
Khúc Yên hít một hơi sâu, gương mặt còn lấm lem nước mắt gật đầu:''Được. Nhưng anh cứ bận việc không thèm chú ý đến em, em rất giận đấy. Hoặc là anh dỗ em hoặc em giận anh, anh chọn cái nào?''
Anh vừa lái xe vừa mân mê tay cô, im lặng lâu tới mức cô lại thấy mình tự rước thêm nhục, định lên tiếng thì anh nhìn cô thản nhiên hỏi:''Dỗ thế nào?''
Khúc Yên nhìn anh rồi bật cười, nụ cười tươi tắn lại xuất hiện trở lại. Cảm giác bất an, bức bách mấy hôm nay đã biến mất.
Cô vui vẻ nói:''Em muốn ăn uống ở trung tâm thương mại, mình đến đó nha?''
Anh không có ý kiến, lái xe vào gara trung tâm thương mại.
Chưa kịp cởi dây đai an toàn thì điện thoại anh bất ngờ đổ chuông, trên màn hình Bisonic hiện lên tên của Lục Thành, anh ấy báo về công việc cho anh. Sau khi kết thúc cuộc gọi cô quay sang nhìn màn hình thoát giao diện gọi.
Nụ cười trên khoé môi cô đột nhiên cứng ngắt, nhìn anh:''Âu Cẩn Y là ai vậy? Tại sao lại gọi cho anh nhiều đến thế?''
Động tác của anh hơi ngừng lại, nhưng trong tích tắc anh lại trở về dáng vẻ trầm ổn bình thường, nhìn ngón tay cô chỉ lên trên màn hình cuộc gọi, dừng ngay tên Âu Cẩn Y, thời gian trò chuyện là hơn ba mươi phút cách đây hai tiếng trước.
Chỉ một cuộc gọi ấy đã còn nhiều hơn cả tháng nay cô và anh gộp lại trò chuyện cùng nhau. Không chỉ một cuộc, trước đó còn có tận mười hai cuộc gọi khác. Cô không biết tại sao mình lại tức giận rồi chất vấn anh, chỉ là cảm thấy chút buồn, có chút đau..và có chút thất vọng.
Cô biết anh bận trăm công nghìn việc, biết anh sẽ không lừa dối cô. Cuộc sống này ai mà chả có công việc bận riêng. Thế nhưng những thứ trước mắt cứ khiến cô không thế chấp nhận được, tim đau như đang rỉ máu.
Ngón tay rõ khớp xương của anh tắt màn hình, anh trầm thấp ôn tồn đáp:''Em đã gặp cô ta rồi.''
Cô suy nghĩ, bình tĩnh cười nhạt hỏi:''Ồ. Là chị gái đối tác lần trước sao? Là người em bảo là có tình ý với anh đấy hả?''
Thẩm Tây Thừa không trả lời, đối với cô sự im lặng này chính là câu trả lời. Trái tim Khúc Yên như bị ai đó bóp chặt lại, không khí trở nên nặng nề vì sự trầm mặt của cả hai. Cô nén nước mắt vào trong, anh sợ cô nghĩ linh tinh, thấp giọng đáp:''Anh và cô ta chỉ là quan hệ đối tác, sẽ không có chuyện phát sinh tình cảm.''
Cô nhìn anh mỉm cười:''Công việc gì vậy? Em chỉ nói cô ấy có tình cảm với anh, chứ không nói anh và chị ấy có sẽ phát sinh tình cảm? Anh..là đang giật mình sao?''
Đôi mắt anh điềm tĩnh nhìn cô, gương mặt đẹp trai này trước kia cô rất thích ngắm nhìn, tại sao bây giờ vừa nhìn cô lại cảm thấy một nỗi chua chát đang dâng lên từ cuống họng. Cô muốn khóc, thế nhưng lại không thể bật khóc, cứ thế mà vừa đùa vừa nghiêm túc hỏi anh.
Thẩm Tây Thừa biết cô đang nghi ngờ cái gì, thế nhưng bây giờ anh chưa thể nói gì với cô. Anh biết Âu Cẩn Y từ thời đi học, có tâm cơ và thủ đoạn riêng.
Anh không muốn Khúc Yên dính líu với Âu Cẩn Y quá nhiều, anh đồng ý hợp tác là muốn biết cô ta vì sao lại trở về từ nước ngoài, chỉ là đợi cô ta tự động sập vào bẫy mà anh đã dựng nên, chưa kể đến Âu Cẩn Y có rất nhiều âm mưu quỷ kế, trước đó vài ngày anh đã nhận được một vài thông tin về Âu Cẩn Y.
Việc công ty ở nước ngoài Doãn Thanh bị cảnh sát ập đến kiểm tra cũng là do cô ta gọi người đến, sau đó nghe Doãn Thanh về nước không lâu sau cô ta cũng trở về. Vừa đặt chân đến Trung Hoa là đã đến nơi trại tạm giam bà ta. Sự nguy hiểm khó lường này anh không thể xem nhẹ, đoán chừng lý do điều có liên qua đến anh, thế nên anh không muốn Khúc Yên cùng loại người này tiếp xúc gần gũi.
Vì thế mà sau khi có thông tin anh đã ký hợp đồng với cô ta, đơn giản chỉ là muốn xem cô ta giở trò gì ra.
Từ lần đầu cô và Âu Cẩn Y gặp nhau, cô ta đã luôn để ý Khúc Yên, anh cũng nhạy bén phát hiện ra ánh mắt sắc lạnh cùng thù ghét cô ta nhìn Khúc Yên.
Thế nên mấy tháng nay anh vẫn luôn theo dõi động tĩnh cô ta, ngắt liên lạc với cô cũng vì một phần bảo vệ anh toàn cho cô, một phần là muốn cô tập trung học hành.
Anh bĩnh tình đáp:''Một số công việc thôi, em không cần suy nghĩ nhiều.''
Khúc Yên vẫn bình tĩnh nhưng toàn thân lạnh ngắt, cảm giác này so với rơi vào bể băng cũng không chênh lệch gì mấy. Lạnh đến đóng cứng người.
Cô cười gật đầu:''Được. Tây Thừa, em hiểu rồi.''
Nói rồi cô xoay người mở cửa bước xuống xe. Tâm trạng anh cũng đã bắt đầu khó chịu, cứ thế ngồi bất động trong xe. Mọi chuyện đang ngày càng tệ hơn, càng ngày càng lệch với quỹ đạo mà anh đã dự tính.
Bộ dáng hiểu chuyện không nháo nhào này của cô mới là thứ mà anh bức bối, rõ ràng trong đôi mắt cô đã có rất nhiều điều muốn hỏi.
Thế nhưng lời cô nói ra là chỉ nói cô đã hiểu. Một cảm giác chấp nhận, tức giận, nhẫn nhịn và bất lực.
Anh và cô đi lên tầng hai của khu mua sắm, đây là khu vực quần áo cùng phụ kiện rất nhiều. Cô nhìn anh cười nghịch ngợm:''Anh có dẫn Âu Cẩn Y đến đây lần nào chưa?''
Thẩm Tây Thừa nhíu mày:''Suy nghĩ lung tung. Anh chỉ dẫn một mình em thôi.''
Thế nhưng cô chỉ cười nhạt không nói gì.
Thấy Khúc Yên vẫn bước đi chậm chạm, anh đột nhiên nhớ lại cô có bị thương ở chân. Đã qua nửa tháng rồi không biết chân cô đã lành hay chưa. Anh bay từ trong ra ngoài nước, thế mà thật sự quên luôn vết thương của cô.
Bỗng anh nhẹ giọng hỏi:''Vết thương trên chân em thế nào rồi?''
Cô khoanh tay đi bên cạnh anh, nhìn anh cười chua xót:''Đợi anh hỏi thì nó cũng đã sắp lành lại rồi.''