Cô nhìn dòng xe chạy ở ngoài đường lộ lớn ở phía xa, cô hạ cằm xuống vai anh, miệng khẽ lẩm bẩm:“Sau này chú kết hôn chắc chắn sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc.”
Thẩm Tây Thừa:"…"
Giọng cô gái nhỏ rất dễ nghe, phát âm tiếng địa phương cũng rõ ràng, ấm áp mà ngọt ngào. Mỗi lần nghe thấy giọng nói cô ở cự li gần thì điều có hơi thở nóng rực xung quanh tai, khiến Thẩm Tây Thừa tâm hoảng ý loạn. Trái tim từ nảy giờ không yên phận vẫn không ngừng đập nhanh, cả lồng ngực đang dán chặt vào lưng anh…anh cũng cảm nhận được nhịp đập không ổn định của cô.
Anh lạnh nhạt hỏi, trong đôi mắt đen sâu thẳm đó cũng có chút dao động và run rẩy không rõ lý do:“Sao cháu lại biết?”
Khúc Yên im lặng suy nghĩ câu trả lời, rất khó để nói ra cho Thẩm Tây Thừa hiểu, cô chỉ cảm thấy anh tạo cho cô cảm giác khá an toàn sau khi tiếp xúc buổi tối hôm nay, có trách nhiệm lại còn tự thân làm giàu. Nhìn tổng quát là người đàn ông hoàn hảo nhất cô gặp.
Khúc Yên ngẩn đầu, rít một hơi gió lạnh vào miệng, sau đó lại nói:“Chỉ thấy chú độc thân nhiều năm, sẽ biết lựa chọn đối tượng người kết hôn phù hợp. Chắc chắn sẽ không như cha mẹ cháu…”
“Chê tôi già?” Giọng anh bỗng nhiên có chút lạnh, như đang nén cơn giận.
Cô phì cười:“Không hẳn…nhưng chắc hẳn lúc trẻ chú rất đẹp trai nhỉ?”
Thẩm Tây Thừa khẽ liếc mắt nhìn cô, trong lòng tự mắng vì câu “Không hẳn” ấy, lại thấy cô giống như đang cố ý đổi chủ đề nhưng anh cũng không vạch trần những suy nghĩ ngây thơ của cô. Đôi mắt có ý cười nhàn nhạt.
“Không đẹp.”
Khúc Yên lại thấy anh là đang lừa cô, nghe Bạc Kiêu nói cấp ba học lực anh rất giỏi, lúc nào cũng chiếm đầu bảng vàng danh dự, đã thế lại là hotboy có ngũ quan mà nữ sinh rất ái mộ nhưng lại không dám đến gần anh, phần là trên người Thẩm Tây Thừa lúc đó sát khí trên người rất u ám lạnh lẽo, trừ Bạc Kiêu thì không ai dám đến gần anh.
“Nếu cháu cũng giỏi như chú thì tốt quá. Vừa đi làm, lại có thành tích xuất chúng.” Cánh tay Khúc Yên khẽ siết lại chạm vào cổ anh, cô nở nụ cười chua chát, nhìn lại mình bao nhiêu năm nay cứ cấm đầu vào học tập đến mức quên ăn uống. Nụ cười trên môi càng lúc càng đắng cay.
“Hãy học một cái thông minh, chứ không đơn thuần là chăm chỉ.” Anh nói.
Cô bật cười thành tiếng:“Có lẽ cháu không thông minh, chứ là bị bắt ép dồn kiến thức quá nhiều. Mẹ cháu mong chờ thành tích cháu lắm, từ bé cháu đã bị ép học Toán Nâng Cao, bà ấy còn nói sau này sẽ cho cháu vào trường Đại Học bà ấy chọn. Đôi lúc học đầu cháu bỗng trở nên nặng trĩu nhưng đến cùng vẫn phải học. Thật sự chỉ muốn giải thoát cho chính mình.”
Bước chân của Thẩm Tây Thừa bỗng nhiên thả chậm lại, anh không biết cô nhóc nhỏ này là do yếu đuối hay là bị sức ép khủng khiếp từ Khúc Nhã Tinh nên mới phát ra lời tiêu cực như thế. Khúc Yên từng có suy nghĩ muốn tự sát sao?
Anh giọng lạnh lẽo, hạ tông giọng hơi cao của mình xuống. Giống như anh vừa nghiến răng, vừa khó khăn nén cơn tức giận của mình:“Đừng vì khoảng khắc tồi tệ mà cảm thấy cuộc đời này không đáng giá. Thăng trầm là chỉ một nốt nhạc mà thôi!”
“Nổ lực ngày trước của cháu, chính là bàn đập về sau. Nhận được học bổng từ trường Chuyên không phải điều dễ thực hiện, cháu đã hơn người thường gấp ba lần rồi.” Anh hiếm khi nói nhiều đến thế, lại có sự bức rứt khó chịu nào đó ở trong lòng.
Sau đó cô không nói gì, im lặng từ lúc lên xe đến lúc bánh xe dừng lại vẫn còn đang thất thần, cô đang bị mắc kẹt trong suy nghĩ của mình, đôi mắt có tia hoảng loạn cứ nhìn ra cửa sổ. Đượm buồn đến mức đau lòng.