Không lâu sau đó Lục Thành đã đi xuống xe vào khách sạn trước để hoàn thành công việc anh đã giao. Dù gì có cậu ta hay không cũng sẽ không quan trọng. Thế nhưng vừa gật đầu chào hỏi và định đi ngang qua người Âu Cẩn Y thì cô ta lại gọi cậu ấy lại:''Thư ký Lục, cậu có thể lái chiếc xe của tôi đổ vào trong được không?''
Cô ấy cười ngại:''Trình độ lái xe của tôi không được tốt lắm, vả lại tôi cũng không có mang theo bên người một thư ký nào. Có thể..phiền cậu không?''
Lục Thành khẽ liếc nhìn Thẩm Tây Thừa, thấy anh không có ý muốn xen vào việc này nên cậu ta nhìn Âu Cẩn Y cười khách sáo, gật đầu tỏ vẻ có thể. Âu Cẩn Y đáy mắt đều là ý cười, cảm ơn cậu ấy trước một tiếng.
Khi cô ta ngồi vào trong xe vẫn luôn giữ khoảng cách với anh, vừa đưa tài liệu vừa nghiêm túc nói đến vấn đề vừa rồi. Giống như thật sự cô ta đến gặp anh là đều nói về công việc, không hành động lỗ mãng, cũng không tiếp xúc thân mật, khoảng cách trong khoang xe đủ rộng nhưng cũng không phải quá xa. Lúc cô ta cúi đầu ghé sát lại ánh mắt anh càng thêm tia lạnh lẽo, toàn bộ khoang xe đều ám phải mùi nước hoa ngọt ngào của cô ta.
Thẩm Tây Thừa không lên tiếng mà im lặng giữ khoảng cách, đơn giản đáp vài câu.
Chưa đến mười phút anh ra bước ra khỏi xe, Âu Cẩn Y sau đó cũng chạy nhah tới đi ngang với anh, cùng hướng tới cửa khách sạn mà bước vào. Nam dáng người cao ráo mặc âu phục đen vừa đĩnh đạc lại vừa có khí chất hơn người.
Bên cạnh là nữ mang bộ dáng thước tha uyển chuyển bước từng bước cùng tiết tấu với người đàn ông ấy. Bước ra từ một chiếc xe, cùng nhau vào cùng một khách sạn.
Khúc Yên nhìn bóng lưng quen thuộc ấy cả người bất giác run rẩy, thế nhưng toàn thân cô lại lạnh toát, trái tim nhói đau lên. Cô có thể cảm thấy máu trong cơ thể mình đang đông lại, không khí chung quanh như bị rút sạch không cho cô thở. Ánh mắt cô hoàn toàn không tin mở to mắt nhìn cảnh trước mặt.
Bóng dáng của người đàn ông ấy làm sao cô có thể quên được, đến cả bờ vai gầy của người phụ nữ bên cạnh cô vẫn nhớ như in đó là ai, bờ vai đó trùng khớp với người phụ nữ mà anh đưa đến trung tâm thương mại.
Cô như chết lặng đứng chôn chân tại chỗ, cứ thế đứng ngay tại đó một bước cũng không dám bước lên. Dòng nước ấm nóng hổi rơi xuống đôi gò má trắng hồng của cô, cứ vậy mà rơi không ngừng.
Khúc Yên cố nhịn nước mắt, lấy điện thoại hướng đến bóng lưng hai người chụp vài tấm. Vừa nhấc chân định tiến lên thì đôi chân lại mềm nhũng như không còn sức, cứ thế mà đầu gối chà xát xuống mặt đường dưới đất đến phát đau.
Nhìn lên thì đã không thể thấy bóng dáng anh và Âu Cẩn Y đâu, biến mất ở trong sảnh khách sạn.
Tháng tư gió mùa thu bắt đầu se lạnh, bây giờ đã gần giữa khuya, lạnh đến run cả người.
Trái tim cô cứ thế bị cứa thành nhiều mảnh vụn, rất lâu sau cô mới thơ thẩn bước vào trong chiếc xe taxi của mình, một đường đi thẳng tới sân bay.
Trước khi đến giờ bay Khúc Yên đứng ở ngoài trời hứng gió gọi cho Thẩm Tây Thừa. Khoảng gần nửa phút sau anh mới bắt máy, giọng đầu giây có chút mệt mỏi:''Tiểu Yên, khuya rồi sao không ngủ?''
Đầu giây bên kia không có tiếng trả lời, anh chỉ nghe tiếng gió truyền qua loa điện thoại, anh nhìn đồng hồ trên tay. Bây giờ đã gần một giờ sáng, Khúc Yên là ở ngoài trời làm cái gì?
Khúc Yên run giọng hỏi:''Thẩm Tây Thừa, anh đang ở đâu vậy?''
Không có tiếng trả lời của anh, ngược lại anh trầm giọng nói:''Khúc Yên, em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi mà còn ở ngoài trời? Em không thế làm cho người khác bớt lo được sao?''
''Cảm thấy em phiền rồi sao?'' Cô cười lạnh, trái tim giống như một lần nữa bị anh hung hăng bóp nát. Tiếng nấc ở đầu giây bên kia cùng với tiếng gió đồng loạt truyền qua điện thoại anh, một cảm giác khó chịu lại một lần nữa xuất hiện.
Cô khóc thành tiếng:''Tây Thừa..bây giờ em mệt lắm, em..em thở không nổi nữa..tim em..cũng rất đau. Đau hơn cả trước đây rất nhiều..đau quá đi mất..''
''Đã xảy ra chuyện gì? Khúc Yên, em mơ ác mộng sao?'' Nghe tiếng khóc của cô sắc mặt anh trở nên tối sầm xuống, giọng nói chứa đầy sự lo lắng và gấp gáp.
Thế nhưng cô không trả lời lại, không lâu sau cuộc gọi đã ngắt kết nối. Gương mặt anh xám xịt nhìn màn hình di động, đã không còn vẻ lạnh lùng trầm ổn như thường ngày.
Anh định gọi điện cho vệ sĩ của cô thì lại thấy hai cuộc gọi nhỡ của họ trước đây, trong đầu anh đột nhiên trở nên choáng váng, mày kiếm khẽ nheo lại thật chặt, đến cả sự mệt mỏi của việc ngủ thiếu giấc đã tiêu tan.
Anh ấn số gọi cho vệ sĩ của cô.
Đầu giây bên kia rất nhanh đã kết nối:''Thẩm Tổng, tôi gọi điện cho anh không được. Tôi muốn báo cho anh là cô Khúc sau khi trở về từ trường học đã nhận một bức thư, sau đó gấp rút bay trong đêm đến thành phố Châu Luỵ, khi nãy..cô ấy còn đứng dưới khách sạn của anh rất lâu. Tôi còn thấy Thẩm Tổng và một cô gái nào đó cùng nhau bước vào trong khách sạn.''
Đầu óc anh như sắp nổi tung, khi kết thúc cuộc gọi anh vẫn chưa giữ được sự tĩnh táo trong khoảng thời gian ngắn, sự trầm ổn và uy nghiêm cứ vì sự tình nằm ngoài kiểm soát này mà rối loạn.
Anh gọi điện cho Lục Thành nói đặt vé chuyến bay trong đêm nay về Đế Đô, ngón tay anh vẫn bấm vào số di động của cô mà gọi, đáng tiếc là cô đã tắt nguồn di động không thể liên lạc, chỉ có tiếng tổng đài là văng vẳng bên tai anh.
Lục Thành không lâu sau đó đã báo chuyến bay duy nhất trong đêm về Đế Đô đã bay từ vài phút trước, hiện giờ không còn chuyến bay nào về Đế Đô cho đến chín giờ hôm sau.
Lục Thành đột nhiên hỏi:''Thẩm Tổng, anh tính trở về sao?''
Anh khó khăn ''Ừ'' một tiếng.
Lục Thành hít một hơi sâu:''Thẩm Tổng, trong vòng ba ngày kế tiếp lịch trình anh đều kín. Anh là..muốn huỷ bỏ sao? Đó toàn là những cuộc họp quan trọng..''
Anh không có kiên nhẫn lắng nghe, lạnh lùng ngắt ngang:''Tôi biết rồi.''
Đến khi cúp máy. Anh đột nhiên nhớ lại hành vi khó hiểu hôm nay của Âu Cẩn Y, đôi đồng tử sắc bén nheo lại. Gọi cho người theo dõi cô ta suốt cả tuần nay.
Vệ sĩ bên đó nghiêm túc báo:''Trước khi đến thành phố Châu Luỵ cô ấy có đến gặp một người đàn ông nào đó trong phòng kín của nhà hàng. Sau đó chúng tôi không rõ mục đích cô ta nên đã chia nhau ra theo dõi cô ta lẫn người đàn ông đó. Sau đó người đàn ông đó bay một chuyến đến Đế Đô và đến một khu chung cư rất lớn, sau đó rời đi rất nhanh. Tôi không rõ người đàn ông đó hành động kì lạ như thế là mục đích gì nên chưa báo với ngài. Thẩm Tổng, có cần tôi bắt người đàn ông đó lại không?''
Đôi con đen như mực của anh nhìn cảnh quang bên ngoài thông qua ban công khách sạn, yên lặng đến kinh người, không khí ngưng trệ làm người ta hít thở không thông. Vần trán lờ mờ xuất hiện đường gân xanh dữ tợn, đôi mắt anh đỏ ngầu đứng trước ban công hứng gió một lúc lâu, sau đó nhắm chặt lại cố gắng giữ bình tĩnh. Lạnh như băng bắc cực ngàn năm, khí tráng áp bức đến ngộp thở:''Bắt lại.''
Thế mà lúc đó anh lại hỗ trợ cho cô ta thực hiện âm mưu đó, không nhìn ra hành vi quá mức xảo quyệt mà chính mình còn là người giúp đỡ đẩy con thuyền của cô ta đi xa đến mức không ngờ tới. Anh chỉ nghĩ nếu như hôm nay không cùng cô ta bàn xong thì cô ta sẽ dùng việc đó mà xuất hiện trước mặt anh rất nhiều lần.
Thật không ngờ, cô ta thật sự có bản lĩnh lớn đến thế.