Ánh mắt cô ta trở nên mềm mại lại nhu tình:''Anh ấy tuyệt vời lắm, là một người đàn ông tinh tế, vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của tôi cho dù ở trong bất kì tình huống nào…''
Cô ta đưa đến trước mặt cô một xấp ảnh, cô chậm chạp nhìn xuống. Nét mặt càng trở nên tái nhợt hơn.
Cô ta cười trừ:''Anh ấy không nói với cô rằng khi đến thành phố Châu Luỵ tôi và anh ấy tham gia hoạt động bằng tư cách bạn dự tiệc sao? Cô có thật là bạn gái anh ấy không thế?''
Ngón tay cô trắng bệch cầm mấy tấm ảnh lên, góc chụp chỉ thấy bóng lưng quen thuộc cao lớn của anh cùng Âu Cẩn Y đứng gần nhau. Trang phục mỗi tấm đều khác nhau, chứng tỏ họ đã cùng nhau dự rất nhiều buổi tiệc tối khác nhau. Những câu kế tiếp Khúc Yên không nghe được nữa, đầu óc cô bắt đầu xoay chuyển đến đảo lộn mọi thứ.
Khúc Yên liếc nhìn Âu Cẩn Y:''Đương nhiên tôi là bạn gái của anh ấy, ít nhất so với người không danh không phận như cô thì tôi vẫn hơn một cái cấp bậc. Tình đầu tình sao? Anh ấy hứa hẹn với cô thì sao? Dù trong quá khứ anh ấy có thề non hẹn biển với cô con mẹ nó cái gì thì người được gọi là bạn gái của anh ấy trên danh vẫn là tôi…''
Cô cười lạnh:''Không..phải..là..cô!''
Cô đứng dậy tiến đến phía cửa phòng.
Khi cô ta nhịn cục tức nhìn về phía cô thì muốn nói thêm một câu:”Thẩm Tây Thừa không phải là người đơn giản như cô nghĩ đâu, anh ấy là người thâm sâu khó lường, sẽ không yêu một con nhóc không cho anh ấy lợi ích gì, cho cô chức danh bạn gái cũng chỉ là đợi cô sa vào bẫy, cũng chỉ là muốn lừa cô lên giường thôi. Đừng để cho mọi thứ thật sự xảy ra thì đừng bảo tôi không nhắn nhở trước.''
Khúc Yên quay đầu lại:''Cô không thấy lời nói của mình rất mâu thuẫn sao? Cô vừa bảo anh ta hứa sẽ không động vào người phụ nữ khác, lại nói anh ta lừa tôi vì muốn lên gường với tôi. Già quá nên quên mất mình nói gì sao? Âu Cẩn Y xinh đẹp?''
Nói xong cô cười một cái, ra khỏi phòng rồi đóng “sầm” cửa lại.
Âu Cẩn Y ngồi trên ghế tuy tức giận nhưng vẫn hưởng thụ dáng vẻ mất khống chế của cô, nhếch môi cười hài lòng, cô ta lãnh đạm xé một tấm khăn giấy ướt trên bàn, cầm lên lau đi vết đỏ trên cổ với gương mặt lạnh tanh. Vết đỏ từ từ biến thành vết nhoà dài, lau đi vài cái đã biến mất, Âu Cẩn Y nhìn màu đỏ trên khăn giấy, cười một cách khinh bỉ, nói:''Cũng chỉ là một con ngu thôi.''
Cô ta cầm lấy di động, nói gì đó với đầu dây bên kia rồi cúp máy. Trong đầu đang bắt đầu suy nghĩ đến kế hoạch tiếp theo. Càng suy nghĩ đến viễn cảnh chính mình chiếm được trái tim Thẩm Tây Thừa, một người đàn ông ưu tú như thế..không vào tay cô ta đúng là uổng phí.
Khúc Yên chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh, chống tay lên thành rửa tay mà nôn đồ ăn trong dạ dày mình. Thật ra từ khi Âu Cẩn Y nói về cảnh thân mật đó thì Khúc Yên đã cảm thấy ghê tởm, ngay thời khắc đó cổ họng cô dâng cảm giác muốn ói, đồ ăn từ dạ dày như muốn trào ngược ra ngoài. Một cảm giác thật sự kinh tởm, dơ bẩn không thể hiểu nổi, chỉ vừa nghe là liền muốn ói ra ngay lập tức.
Cô nhìn bản thân trong gương chật vật đến khó coi, cắn chặt môi không để cho nước mắt rơi xuống, cứ thế tự hành hạ bản thân gần hai mươi phút.
Cô lấy bút ghi âm ra, tắt chế độ ghi âm đi.