Khúc Yên đi dọc trên con đường lộ, đôi mắt thất thần như kẻ mất hồn, mái tóc được búi gọn gàng vì làn gió đêm khuya mà trở nên tối tung. Bước chân vừa loạng choạng lại chậm chạp. Đang đi cô đột nhiên bị hụt chân mà té xuống đất, balo cũng rơi xuống theo.
Lúc này cô mới nhận ra mình vừa bước hụt chân mà vấp té, cúi đầu nhìn xuống đầu gối mình.
Từ đầu gối truyền đến cảm giác đau rát, cô nhìn kỹ thì phát hiện khi nảy là mình đi trên bậc thềm lề đường, cô chớp mắt hồi thần lại, cũng không hiểu tại sao lại đi trên đó, cũng quên mất mình đã dùng cách gì đi qua lộ.
Mái tóc dài vì động tác té của cô mà đổ xuống, trong một phút vẻ chật vật của cô càng trông khó coi hơn.
Có một nữ sinh tốt bụng đi tới cầm balo cô rồi phủi sạch, cuối đầu quan tâm hỏi han Khúc Yên:''Chị gái, chị bị đau ở đâu hả? Đường lộ này mới xây lại nên cứa vào da thịt sẽ rất đau, chị đi cẩn thận vào nhá.''
Nữ sinh ấy coi đồng hồ, sau đó lại hoảng hốt liền nói vài câu rồi tạm biệt cô.
Khúc Yên từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, đôi môi run rẩy bất ngờ lên tiếng, dù đã cố gắng cắn môi để không khóc nhưng giờ phút này lại không có tác dụng, hốc mắt đã ửng đỏ, chót mũi đã chua xót:''Đúng là đau thật.''
Ngón tay cô siết chặt vào balo, đôi mắt không kiềm được nước mặt mà rơi xuống. Cơn đau quặn thắt từ cơ tim kèm theo cảm giác khó thở, cô nghẹn ngào nói:''Cứ tưởng nói ra là sẽ không đau..Nhưng mà thật sự đau quá. Đau quá đi mất.''
Khúc Yên cúi đầu dùng tay che kín mặt mình, mím môi mà nước mắt rơi xuống không ngừng. Ánh đèn từ trên cột đèn đường rọi xuống bóng người nhỏ bé lại yếu ớt của cô, tất cả sự kiên định, sự lạnh lùng quyết liệt đã không còn. Thay vào đó là bộ mặt thật của Khúc Yên, yếu đuối và đau đớn với lời nói của mình.
Thẩm Tây Thừa nhanh chóng xuất hiện đường lộ lớn nhưng đã không tìm thấy bóng dáng cô đâu, nhanh chóng vào gara ngồi vào xe lái nhanh đến Ôn Gia. Vừa vào đến cửa đã nhanh như như cơn gió đi xuống xe tiến vào trong dinh thự, vừa vào trong đã thấy dì Mai ngỡ ngàng nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa nhìn dì Mai, ngắn gọn hỏi:''Tiểu Yên đâu?''
Dì Mai cũng đã được nghe mối quan hệ không bình thường giữa Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa, nên cũng không nghi ngờ vì tại sao anh lại hỏi tới cô.
Nhưng khi nghe nói thế Dì Mai bỗng chốc nhíu mày, ngạc nhiên lại lo lắng nhìn anh:''Cô chủ..cô chủ không phải đi với ngài sao? Cô ấy chưa có về, hai người không về chung sao?''
Thẩm Tây Thừa nhíu mày, không nói gì quay người bước nhanh ra ngoài.
Dì Mai cũng cảm nhận có gì đó bất thường, ấn số gọi Khúc Yên, gọi bao nhiêu lần đều không có cuộc gọi nào kết nối thành công. Thế nhưng điện thoại Dì Mai từ vài phút trước đây có tin nhắn từ số điện thoại, là của Khúc Yên gửi qua.
Nhắn:''Dì Mai, cháu về Đế Đô, dì đừng đợi cháu. Thất Thất dì trông nó hộ cháu nhá. Thời gian học có chút gấp, cháu sẽ bận nên nhờ Dì chăm sóc Thất Thất giúp cháu.''
Thẩm Tây Thừa lái xe về dinh thự của mình, ngay lúc muốn gọi điện cho cô kết quả lại phát hiện trong danh bạ của anh đã đột nhiên biến mất số điện thoại của cô.
Anh nhíu mày cẩn thận nhớ lại, hồi nảy cô có cầm điện thoại của anh. Khi đó anh không chú ý đến cô làm gì trên di động mình, chỉ biết chỉ cần cô muốn kiểm tra điện thoại thì anh cũng không ngại mà giao ra.
Thế nhưng kết quả là cô tự lấy di động anh xoá số của mình, chính là muốn cắt đứt liên lạc với anh sao?
Thẩm Tây Thừa vào Wechat, không ngờ đến Wechat của cô cũng đã tự động biến mất. Vào trong vòng bạn bè cũng đã không còn thấy Wechat của Khúc Yên ở đâu. Không chỉ xóa số điện thoại, còn tự ý xoá luôn những gì bao lâu nay họ trò chuyện cùng nhau.