Khúc Yên vừa ra khỏi sân bay đã gọi điện cho Tô Nhiên Nhiên, gương mặt cô được mang bởi một chiếc kính đen và chiếc khẩu trang che kín mặt. Làn gió đánh qua người cô kéo theo một trận lạnh thấu xương, trong vô thức bả vai cô đã run lên. Thế nhưng giọng cô lại càng run hơn.
Ở Trung Hoa cô chỉ có Tô Nhiên Nhiên là bạn, giờ phút này Khúc Yên chỉ biết mỗi số liên lạc cô ấy. Tìm số gọi, vừa mới kết nối cô đã cất giọng run rẩy, lại yếu ớt:''Nhiên Nhiên, cậu có thể nói chuyện với mình..được không? Bây giờ tớ..rất sự rất khó chịu..''
Tô Nhiên Nhiên kinh ngạc, nghe thấy tiếng nấc của Khúc Yên mà từ giường ngồi bật dậy:''Câụ bị làm sao hả? Có chuyện gì sao? Mà giờ cậu vẫn ở ngoài đường sao? Giờ này cậu lại ra ngoài đó làm gì vậy?''
''Nhiên Nhiên..cái cảm giác biết người mình yêu lừa dối nhưng người ấy vẫn cố chấp không chịu nhận thật sự rất tệ. Tớ bị lừa dối một lần..sau đó liền vô cùng nhạy cảm..tớ cứ nghĩ lần này mình mở lòng ra vì đã tìm được một người phù hợp. Nhưng mà hình như do tớ của kiếp trước đã làm chuyện xấu xa với họ, nên hiện giờ..họ đã thật sự khiến tớ phải đau lòng đến mức này. Vừa giày vò vừa khiến tớ tuyệt vọng..thật sự, tớ không thể chấp nhận được. Cũng không thể chịu đựng nổi. Khó chịu chết mất..''
Giờ phút này Tô Nhiên Nhiên mới thật sự nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ấy chưa từng thấy một Khúc Yên khóc đến mức nói không tròn vành như thế, một Khúc Yên luôn hoàn hảo, luôn xinh đẹp trong mắt rất nhiều người, trên người luôn mang khí chất đầy học thức lại tươi vui giờ phút này đây hoàn toàn sụp đổ.
Tô Nhiên Nhiên gấp gáp hỏi:''Bây giờ cậu đang ở đâu?''
''Cậu hỏi làm gì?''
Tô Nhiên Nhiên phá lệ nổi nóng:''Khúc Yên, bây giờ cậu đang ở đâu? Cậu như thế này tớ rất hoảng, chúng mình gặp nhau, sau đó nói chuyện, được không?''
''Tớ đang đi dạo thôi.''
''Đi dạo cái gì chứ? Bây giờ dù là đầu tháng hè nhưng thời tiết về đêm vẫn rất lạnh, cậu thì đi dạo cái quái gì ở ngoài trời vào giờ này chứ?
Khúc Yên bật cười:''..Bây giờ tớ rất xấu xí, tớ không muốn ai thấy bộ dạng thảm hại của mình đâu.''
Tô Nhiên Nhiên lớn giọng nói lại:''Khúc Yên, tớ hỏi lại. Bây giờ cậu đang ở đâu? Cậu ở một mình tớ không yên tâm!''
Khúc Yên yên lặng thật lâu, nước mắt từ trong lớp khẩu trang lại bị thắm ướt một lần nữa. Một lần nữa không nhịn được mà bật khóc.
Khi Tô Nhiên Nhiên chạy xe đạp đến công viên đã là 20 phút sau, thấy Khúc Yên chỉ mặc áo sơ mi và quần jean thì chân mày lập tức nhíu lại, cởi áo khoác của mình rồi choàng qua người cô.
Cô ấy chưa từng nhìn qua Khúc Yên mặc quần áo nào khác ngoài đồng phục ở trường. Bây giờ nhìn thấy đúng là thật sự cô rất đẹp, dáng người hay gương mặt đều tách biệt với người thường.
Tô Nhiên Nhiên thận trọng nhìn cô, ngoại trừ đôi mắt có chút sưng đỏ và vô hồn thì không có gì khác thuong, cũng đã không còn khóc nữa. Chỉ có đều trạng thái của cô như bị ai đó đóng băng, gương mặt lạnh tanh, lại tái nhợt thiếu sức sống.
Tô Nhiên Nhiên tự hỏi, dạng con trai thế nào mới có thể khiến cô quỵ luỵ, thẫn thờ ngồi đây hệt như một con ngốc như thế này.
Ngoại trừ lần ở kỳ học quân sự ra thì Tô Nhiên Nhiên không có hỏi lại là bạn trai cô là ai? Sau này trong trường cũng có rộ tin về bạn trai của cô nhưng Tô Nhiên Nhiên vẫn không hỏi.
Giờ lại thấy Khúc Yên ngơ ngẩn thế này thì đúng là không khỏi tò mò.
Tô Nhiên Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, quan sát cô hồi lâu:''Chia tay rồi hả?''
Khúc Yên không nhìn cô ấy, yếu ớt gật đầu.
Tô Nhiên Nhiên méo mặt, Khúc Yên xinh đẹp thế này mà cũng nỡ vứt bỏ sao? Cô ấy thầm đánh giá trị số thông minh của bạn trai Khúc Yên, chắc chẳn cũng không được bình thường đi?
Nếu một người hoàn hảo như cô còn bị đối xử như thế, liệu rằng sau này Tô Nhiên Nhiên cô ấy có thể tìm được một mối tình đẹp không?
Tô Nhiên Nhiên nắm đôi bàn tay đang lạnh ngắt của cô, sau đó ôm chặt lấy Khúc Yên, nói:''Mối quan hệ chỉ có lừa dối thì tốt nhất đừng phí tâm luyến tiếc, chừa cho bản thân một con đường lui.''
Cô hiểu hết những lời Tô Nhiên Nhiên vừa nói, nhưng trong lòng lại thắt lại. Khúc Yên nghiên người dựa vào Tô Nhiên Nhiên,
giống như rất nhiều sự đau khổ đã tìm được nơi phát tiết, bả vai cô run rẩy, sau đó là tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tô Nhiên Nhiên càng ôm cô chặt hơn, tay không ngừng vuốt ve tấm lưng run nhẹ của cô, Tô Nhiên Nhiên không hiểu gì sao khi nghe thấy tiếng khóc của cô lại như cảm nhận được nổi đau khổ của cô, khoé mắt không nhịn được mà dần trở nên ẩm ướt.