Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hai người đàn ông đó nhìn nhau rồi thức thời lui xuống. Họ nhìn ra điểm khác thường của Thẩm Tây Thừa, tuy vẫn là sự trầm ổn thuần thục nhưng lại có gì đó rất lạ, rất lâu sau đó hai người đó mới biết sự khá lạ đó chính là khí đen mù mịt, vừa lạnh buốt vừa hoang dã.

Anh vươn cánh tay ra, rũ hàng mi dài ra lệnh người bên ngoài lấy vào một chiếc laptop. Thuộc hạ vừa đưa laptop vào anh đã ném cho anh ta một chiếc bút máy, anh ta đã đi theo anh không ít năm, liền nhận ra đó là bút ghi âm. Vừa ghim vào máy tính thì chỉ thấy có một file duy nhất trong bộ nhớ. Hỏi anh:''Ông Thẩm, ông có muốn tôi bật lên không?''

Anh lạnh lùng nhìn chiếc laptop:''Bật.''

Thuộc hạ nhận lệnh, bật đoạn ghi âm rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Đoạn ghi âm vẫn đang chạy, từng lời mà trước đó chính mình thốt ra giờ phút này khi nghe lại làm cho cô ta thêm phần khiếp sợ. Cô ta dè dặt nhìn biểu cảm của anh, đó là ánh mắt sát khí của diêm vương đến từ địa ngục.

Nhìn như muốn đoạt mạng cô ta.



Môi mỏng anh mấp máy:''Cô bị ảo tưởng à?''

Vừa dứt lời, anh đã ném xuống trước mặt cô ra một sấp ảnh, Âu Cẩn Y khiếp sợ nhìn những bức ảnh dưới nền gạch lạnh lẽo, đáy lòng đột nhiên run lên.

Ánh mắt anh chậm rãi híp lại:''Cô cho rằng cô là trong số kẻ được tôi cho là ngoại lệ sao? Dám ở trước mặt cô ấy mượn cáo oai hùm. Cái danh tình đầu và bạn gái, từ khi nào đến phiên cô ngồi rồi?''

''Tôi thấy cô khá thông minh nên chắc cũng đã sớm nhìn ra tôi đối với Khúc Yên là tâm tư gì rồi? Cô nhìn không ra sao? Tự tiện đến chỗ cô ấy rồi ăn nói xằng bậy, bịa ra không ít chuyện gây bất lợi cho tôi và cô ấy. Thủ đoạn của cô đúng là rất cao siêu.''

Thẩm Tay Thừa lãnh đạm thâm trầm nói, ánh mắt như đao đâm về phía cô ta. Cô ta nhận ra anh của nhiều năm sau càng thêm phần nguy hiểm, khả năng giữ được bình tĩnh trong nhiều năm nay tự tạo thành cũng cao hơn người thường. Thế nhưng cô ta không nghĩ đến, anh lại suýt mất bình tĩnh, là vì một cô gái.

Trái tim Âu Cẩn Y như rỉ ra máu, lắc đầu khóc lóc van xin:''Không..Tây Thừa..anh tha lỗi cho em đi..''

Sắc mặt anh càng lúc càng âm u, nghe cô ta nguỵ biện mà mất hết kiên nhẫn trước nay:''Một tay cô phá huỷ công ty của Doãn Thanh sau đó sai khiến bà ấy làm đủ trò hèn hạ, cấu kết tập đoàn Thịnh Thị mà bán thông tin về cô gái bên cạnh tôi, sai người cố ý đẩy cô ấy ra đường gây tai nạn. Cô chính là vẫn còn tin mình có thể thoát tội như nhiều năm về trước sao?''

Âu Cẩn Y nghe xong cả người kích động như muốn bùng nổ, cô ta cố gắng bò đến trước mặt anh, mượn sức cánh cửa muốn nắm lấy chân Thẩm Tây Thừa, thế nhưng cánh tay gầy yếu ấy có giới hạn. Chỉ vươn ra được một chút là đã hết tầm nắm.

Ánh mắt Âu Cẩn Y tràn ra sự thê lương, nước mắt rơi giàn giụa nói:''Không được..em xin anh. Anh đừng có làm như thế mà..Anh không thể làm thế..anh muốn..muốn em làm gì cũng sẽ làm. Chỉ xin anh đừng có trình báo với cảnh sát, em không muốn phải ngồi tù đâu..''

Đôi mắt tĩnh mịch của anh càng thêm lạnh lẽo, tàn nhẫn nói:''Ngày cô vào đó không còn bao xa nữa đâu.''



Trước đây anh còn muốn biết lý do vì sao Âu Cẩn Y tìm đến anh để họp tác, thế nhưng bây giờ anh đã không còn muốn biết lý do đó là gì. Khúc Yên chính là bánh xe đi lệch hướng của anh. Nếu không xử lí từ người gây ra hoạ, cho dù anh có giải quyết mọi rắc rối, e rằng cũng chỉ là cách giải quyết tạm thời.

Kể từ khi Khúc Yên nói ra lời đó khí tràng quanh thân Thẩm Tây Thừa như lạnh đi thêm vài phần, đến cả sự âm u cũng làm người khác ngột ngạt, sắc mặt anh đã không tốt lại thêm khí lạnh quanh thân y hệt như một diêm vương đi ra từ cõi âm lạnh lẽo. Không ai dám động vào anh.

Trong căn hầm tối chỉ có ánh sáng từ vài bóng đèn nhỏ và tiếng gào khóc tuyệt vọng của Âu Cẩn Y.

Đến khi đem Âu Cẩn Y từ tầng hầm đi ra, cô ta đã không còn khí lực như trước đây, thất thần và tiều tuỵ đi rất nhiều. Đến cả khi đứng trước toạ án cô ta cũng không còn sức chống trả, thế nhưng lại bất lực rơi nước mắt.

Sau khi điều tra có một số việc lại đột nhiên bị phanh phui ra. Năm 17 tuổi, Âu Cẩn Y lỡ tay sát hại cha ruột của mình. Đến nhiều năm sau, cô ta lại bị phát hiện là hối lộ tiền bạc, cộng hai tội đó đã trên 20 năm tù, thêm những tội trước đó cô ta làm khi ở Trung Hoa, chủ toạ kết án..

Âu Cẩn Y chung thân.

Âu Cẩn Y sau khi nghe xong chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta, trước khi áp giải lên xe Âu Cẩn Y tận hưởng sự tự do ấy lần cuối, nhìn lại thế giới bên ngoài một nữa. Lần cuối cho cuộc đời cô ta.

Thẩm Tây Thừa sau khi gặp Âu Cẩn Y ở trên đảo cũng nhanh chóng bay đến Anh, không ở lại mà xem phiên toà của Âu Cẩn Y. Khi đến Anh, cuộc sống anh lại bắt đầu bận rộn, mọi dự án cần đích thân anh kiểm duyệt xử lý cũng đã được anh giải quyết từng cái từng cái một.

Phó Văn kể với Lục Thành là bây giờ Tổng Giám Đốc Thẩm bận rộn chưa từng thấy. Lúc đầu Phó Văn còn trêu đùa nghĩ rằng là anh muốn xử lý công việc cho nhanh để còn vui vẻ dành thời gian cho cô nhóc nhà mình. Nhưng mà dạo gần đây anh không được bình thường, làm việc thì nhiều mà lại ít động đến di động, dịp trước anh rất hay cần điện thoại và cũng sẽ có tiếng tin nhắn gửi đến.



Bây giờ tại sao lại..

Nói chính xác thì chức vụ của anh gánh vác không ít việc lớn nhỏ trong công ty, làm từ sáng đến tối chưa hết việc là bình thường. Thế nhưng bây giờ anh như một tảng băng toả ra hơi lạnh. Anh ta vừa lại gần đã lạnh câm câm, gần như là xem tập đoàn là nhà của mình, không ai hiểu nổi tại sao Thẩm Tây Thừa lại ép bản thân bận rộn thành cái bộ dạng như thế, đến cả Phó Văn là người tiếp xúc với anh lâu năm nhất vẫn không thế hiểu nổi. Nhưng đúng là nhờ sự bận rộn đó mà hiện tại công ty của họ đang phát triển với tốc độ đáng sợ.

Anh thậm chí còn bận tới mức độ không có thời gian ăn uống đầy đủ. Mọi bữa đều là nhờ Phó Văn tốt bụng nhắc nhở, dù là thế anh ta cũng chỉ là nhắc nhở, sau đó là bất lực thở dài.

Bảo rằng, ngăn anh không được.

Bình thường mọi người đều tan giờ về nhà nghỉ ngơi, còn anh thì bận rộn với đối tác quốc tế. Có khi còn bay đi bay lại nhiều quốc gia trong một tuần liền. Phó Văn đi theo anh cũng đã kiệt sức đến mức xuống vài cân, còn anh gương mặt vẫn lạnh đến khiếp người.

Phó Văn kể lại hết toàn bộ cho Lục Thành, cảm thán sức lực của Tổng Giám Đốc Thẩm ngang ngửa với ''Trâu bò''.
Nhấn Mở Bình Luận