Khúc Yên cảm thấy lỗ tai đang bắt đầu nhứt đến khó tin. Cười lạnh một tiếng:''Chú nói nhiều như thế làm gì? Muốn thế cũng được, đợi tôi ăn ở kết hôn với thằng khác, xong có con với thằng khác. Đến già trước khi chết tôi chôn cạnh chú, như thế không phải vừa lòng chú rồi sao?''
''Muốn kết hôn sanh con cho ai?'' Gương mặt Thẩm Tây Thừa bỗng chốc tối sầm lại, giọng lạnh lẽo hỏi cô.
Khúc Yên nhíu mày suy nghĩ:''Tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn đó không phải là chuyện của chú!''
Cô không muốn nhìn trực diện vào ánh mắt sâu thẳm ấy nên quay mặt đi, thân hình nhỏ nhắn chui xuống cánh tay anh mà thoát khỏi cái tình huống đầy tính bức bách đó.
Cô còn chưa kịp thở phào thì anh đã từ phía sau ôm chầm lấy cô, cánh tay ôm vào eo cô cứng như sắt, cô còn cảm thấy phần bụng mình trong một khoảng đau đến nhăn cả mặt.
''Thẩm Tây Thừa, buông tôi ra!'' Giọng cô không còn nhẫn nại như vừa rồi, vừa tiếp xúc da thịt dạ dày cô đã cồn cào đến buồn nôn, tức giận lại căm phẫn nhìn anh.
Khúc Yên không một chút luyến tiếc cúi đầu gỡ cánh tay anh ra, cô càng gỡ anh càng ôm chặt, cô giãy giụa thì anh còn tăng thêm lực. Thật sự là muốn gỡ cũng gỡ không ra.
''Khúc Yên.'' Giọng anh trầm thấp tựa như dòng nước ấm đổ vào tận trái tim cô, chất giọng mang theo phần bất lực lại như đang muốn dỗ dành cô.
''Bây giờ em muốn nghe cái gì anh cũng sẽ nói, có thể đừng dùng ánh mắt chán ghét đó nhìn anh, đừng nói ra mấy lời như thế có được không?''
Khúc Yên hít một hơi sâu, nghiến răng nói:''Tôi bảo buông ra!''
Cánh tay dưới eo càng thêm siết chặt lại, Khúc Yên khó khăn hít thở đến mức mồ hôi trên trán cũng đã xuất hiện:''Buông tôi ra đi..tôi khó thở.''
Cô cảm nhận được trái tim trong lồng ngực của anh đang đập rất mạnh mẽ, như thể đang phải đối diện với sự sợ hãi nào đó trước mắt, cánh tay anh vừa run vừa ôm siết chặt lấy cô. Giống như muốn đem cô khảm vào trong người mình.
Thẩm Tây Thừa không nhúc nhích, anh cúi người dựa đầu lên vai cô nhắm mắt lại, mùi hương quen thuộc trong phút chốc làm tâm trạng anh đã thoái mái hơn hẳn. Anh như vô tình vào cọ cọ đầu vào hõm cổ cô, mái tóc còn đang ướt cũng không ngăn được nhiệt độ lành lạnh từ môi anh, chạm vào da liền rùng mình như điện giật.
''Này! Buông ra!''
Vừa dứt câu, anh đã buông ra, ôm bả vai cô quay người cô lại đối diện với mình, gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc đang dần ngã về hướng cô, cuối cùng là ôm trọn cả cơ thể cô vào trong lòng ngực.
Tham lam hít lấy mùi hương trên người cô, cười cười nói:''Khúc Yên, nếu sớm biết em giận thành cái bộ dạng này thì anh đã giải quyết chuyện đó sớm hơn rồi. Đừng tức giận nữa, có được không?''
Anh nhỏ giọng nói:''Nhìn thấy em là anh liền muốn ôm, em không cho anh ôm thì anh chết mất.''
Khúc Yên nhíu mày, dùng lực đẩy hai bả vai anh ra:''Chú bị điên à? Đừng có đụng vào người tôi! Cút về rồi đi ôm tình đầu của chú đi!''
''Đang ôm.'' Anh cất giọng, giọng nói trầm thấp từ tốn thật sự nghe rất êm tai.
Khúc Yên hít một hơi sâu, hỏi lại:''Chú không buông đúng không?''
Thẩm Tây Thừa không đáp, chỉ có lực dưới cánh tay là tăng thêm lực ghìm chặt cơ thể cô vào lồng ngực của anh.
''Khúc Yên, tại sao em lại trả hết những thứ anh đã tặng em, em không thích nó sao?''
Khúc Yên có thể cảm nhận được nhịp thở đang bắt đầu bị hạn chế, nguyên do là vì anh ôm quá chặt, cô đến cả thở cũng không thở được. Khúc Yên nuốt khan một cái, lạnh nhạt nói:''Đồ của bạn trai cũ chính là đồ của bạn trai cũ, tôi không thê thảm tới mức mà giữ đồ đó ở trong chung cư mình. Chú nghĩ, tôi nói chia tay là đùa à? Chú nghĩ bây giờ chỉ cần một câu nói của chú, thì tôi liền tin chú vẫn cần tôi nữa sao? Nếu bây giờ bắt tôi lựa chọn giữa chú và bạn trai cũ trước đó, tôi thà chọn rằng mình là vụ cá cược của người khác còn đỡ hơn là người ngoài mặt luôn đối với tôi thâm tình, bên trong lại đang giăng lưới bắt lại cá. Thẩm Tây Thừa, con người chú..tôi kinh tởm tới mức phát nôn, tôi chán ghét nhất loại người..có một người trong lòng..còn cố đi tìm thêm người mới.''
''Tiểu Yên, thật sự trong lòng anh chỉ có em thôi. Điều này em còn không rõ sao? Vẫn còn nghi ngờ anh là kẻ như thế chứ sao?''
''Tôi không tin lời ai hết, lời nói kiểu gì mà chẳng nói được. Tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy thôi, chú có bản lĩnh làm cũng nên nhận đi chứ? Cảm thấy quá nhục nhã khi bị tôi đá trước sao?''