Thẩm Tây Thừa chậm rãi nhíu mày lại, gọi tên Khúc Yên. Chất giọng rất lạnh lùng, giống như nếu cô không ngồi cạnh anh, anh liền sẽ kéo bão tới nơi.
Khí tràng xung quanh giảm xuống rất nhiều. Thế nhưng Khúc Yên đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn đến anh, cũng không cho anh tí mặt mũi nào.
Quay sang cầm thực đơn hỏi Ernesta:''Ở đây bít tết rất ngon, muốn thử không? Cả những món cay ở đây đều rất rất ngon. Tuần trước em có chụp ảnh gửi cho Ernesta đó, là những món ở đây. Ăn vào sẽ rất hợp khẩu vị đó nha.'' Âm cuối Khúc Yên kéo dài ra, cả gương mặt đều là nét vui vẻ khi giới thiệu đồ ăn cho Ernesta. Trong mắt như tràn ra ánh sáng của những vì sao, đặc biệt tươi tắn.
Thẩm Tây Thừa thấy một màn này, cả gương mặt đen kịt càng thêm chút âm u. Cả người đều mang khí chất nặng nề lành lạnh nào đó.
Sau gáy Khúc Yên truyền đến một cơn ớn lạnh, thế nhưng lại vờ như mình không bị ảnh hưởng cái gì.
Ý tứ xa cách của Khúc Yên quá rõ ràng, vừa nhìn là đã nhìn ra ngay. Đối với Thẩm Tây Thừa là lạnh nhạt bao nhiêu thì đối với cậu trai trẻ ngồi cạnh lại nhiệt tình, ngọt ngào bấy nhiêu.
Arja nhìn biểu cảm tối đen trên gương mặt của Thẩm Tây Thừa, đôi mày kiếm sắc bén của anh nhíu chặt nhìn qua Khúc Yên và chàng trai kia, tuy trên gương mặt anh không để lộ ra bất kì biểu cảm dư thừa nào, chỉ có gương mặt không cảm giác. Nhưng Arja lại cảm nhận được vị chua vô cùng bốc mùi trong căn phòng này.
Môi cô ấy cứ thế nhẹ cong lên cười. . Cop q𝘂a cop lại, 𝙩rở lại 𝙩ra𝓃g chí𝓃h ⩶ Т r ù m Т r 𝘂 y ệ 𝓃.𝑽𝓃 ⩶
''Khúc Yên, đây là ai vậy? Đừng nói đây là..'' Giọng Ôn Thành Uy có chút ngập ngờ, đang nói nửa chừng lại lúng túng nhìn Thẩm Tây Thừa.
Biết chưa kịp giới thiệu, Khúc Yên cười nhẹ nói:''Đây là một người bạn của con, Ernesta. Hiện tại đang theo học Đại Học ngành Y ở nước ngoài. Học lực học thật sự rất đỉnh, vừa rồi còn là đứng đầu bảng điểm chuyên ngành.''
Thẩm Tây Thừa nghe thế không biết sao lại trở nên bực tức, gương mặt lạnh nhạt nhưng giọng lại lạnh như trong băng:''Chỉ là bạn mà nắm tay, ôm eo, hôn mặt. Tôi không tưởng tượng nổi từ khi nào mà em có mấy cái suy nghĩ kiểu đó, dù cho có là bạn cũng nên biết giới hạn của nam nữ. Cứ là bạn thì đều cho người khác phái ôm áp như em sao? Tôi thật sự không hiểu nổi đầu óc em đang chứa cái gì trong đó.''
''Não.'' Khúc Yên cười, trả lời cực kì thản nhiên.
Khúc Yên cười châm chọc:''Đầu thì không chứa não thì chứa cái gì?''
Bữa ăn vừa mang không khí hoà hợp lại có phần không mấy hoà hợp, Ôn Thành Uy thấy Ernesta biết nói tiếng Trung, càng lúc càng có nhiều chuyện để nói, còn được nghe Ernesta kể về quá khứ khi còn nhỏ của Khúc Yên. Làm hại Khúc Yên chỉ biết ngại đến đỏ cả mặt.
Khúc Yên và Ernesta là người ra khỏi phòng cuối cùng, Thẩm Tây Thừa đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng Ernesta:''Sunny girl, lát chúng ta về lại chỗ của em đi, thay đồ rồi mình đi quanh đây ngắm cảnh đẹp. Sẵn anh chụp anh cho em.''
Khúc Yên sáng mắt gật đầu, ai lại không biết tay nghề chụp ảnh của Ernesta đỉnh đến thế nào. Khúc Yên có rất nhiều lần hâm mộ kỹ năng này của cô ấy, là một trong số người chụp ảnh hợp ý cô nhất từ trước đến nay.
Thẩm Tây Thừa nghe thấy thế chân mài sắc bén cau chặt lại. Liếc nhìn Khúc Yên:''Trùng hợp anh cũng không có việc gì bận rộn, đi chung đi, ba người sẽ càng vui.''
''Chú đừng có làm người khác mất vui.'' Khúc Yên liếc nhìn anh một cái.
Cũng không đợi anh trả lời, cô nhìn Ernesta rồi nắm tay cô ấy chạy ra ngoài. Bóng dáng cô và Ernesta khuất sau cửa thang máy, mở ra rồi đóng lại.
Thẩm Tây Thừa dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, không hiểu sao tâm tình lại khó chịu đến mức bực bội. Bước chân dài nhanh chóng hướng đến thang máy, xuống gara lái xe rời đi.
Khúc Yên đề nghị Ernesta chờ cô ở trong xe, cô thay đồ rất nhanh sẽ xuống. Vừa vào đến nhà cất balo, tiếng chuông cửa lại đột nhiên vang lên. Khúc Yên lẩm nhẩm:''Không phải bảo đợi mình rồi sao?''
Dù thắc mắc nhưng cô vẫn ra mở cửa, cũng quên mất nhìn ra ngoài mắt mèo xem đó là ai. Không nghi ngờ gì mà mở cửa.
Nhưng lại không ngờ. Kẻ đó lại là Thẩm Tây Thừa.
Thẩm Tây Thừa sở hữu sườn mặt tuấn tú, đôi mắt hai mí lạnh lẽo nhìn xuống Khúc Yên đang hoảng hốt ở trong.
Trong vài giây nhìn thấy anh cô cũng ngơ ra một lúc, sau đó lại như bừng tỉnh, vội đóng cửa lại. Thế nhưng cánh cửa lại chịu một lực rất lớn từ bên ngoài, cuối cùng vẫn là bất lực nhìn nó bị đẩy vào trong.
Vài giây tiếp, bóng người cao lớn mặc đồ vest đen bước vào cánh cửa. Cánh cửa đóng “sầm” tạo nên tiếng động vang dội cả hành lang.