Thẩm Tây Thửa vừa thành công mở toang cánh cửa ra, nhấc chân bước vào trong nhà thì Khúc Yên đã nhanh như cắt buông cánh cửa ra, đề phong mà lùi vào trong nhà vài bước.
Lần này lại mang theo chút sợ hãi, khi nãy cô có gan nói chuyện ngang ngược với anh là vì chỗ đó cô có cha mẹ mình, còn có Ernesta bên cạnh. Đến bây giờ cô đối mặt với anh thì bên cạnh lại không có ai, một chút dũng khí gan dạ khi nãy cũng đã biến mất.
Cô thận trọng hỏi:''Chú, vào đây làm cái gì..?Tôi nhớ đã trả hết những món đồ cho chú rồi mà?''
Thẩm Tây Thừa chậm rãi bước từng bước vào trong, cong môi cười:''Đúng là có món anh còn quên. Nó giờ đang ở trên người em.''
''Hả? Làm gì có..'' Trong tích tắc, lúc cô đang phân tâm với lời anh nói thì đột nhiên anh lao nhanh về phía cô, không tốn chút sức đem Khúc Yên khiêng lên vai mình.
Khúc Yên ở trên không trung rất dễ mất thăng bằng, vội đưa tay bám vào cái gì đó, cuối cùng vẫn là không tránh được phải đụng chạm, nắm vào quần áo Thẩm Tây Thừa để giữ thăng bằng.
''Tên khốn, thả tôi xuống! Trên người tôi làm gì có đồ gì mà chú tặng chứ? Tôi sớm đã đem trả lại hết rồi!''
Cô vùng vẫy đến khi cả người cô lại một lần nữa mất phương hướng mà ngã ra phía sau, tấm lưng ngã xuống ga giường quen thuộc.
Giường ở đây không êm một chút nào, bình thường thì có thể tạm ổn, thế mà chịu lực lớn một chút là toàn thân đều đau.
Một bàn tay bóp chặt lấy càm cô, cuối cùng là gương mặt đẹp trai phóng đại của anh, đôi môi cô bị cái gì đó mềm mại, lành lạnh lại sắc bén ngập lấy. Mút mạnh đến mức khiến cô phải kêu đau, trong lúc đó lưỡi anh thuận lợi tiến vào trong, nụ hôn vừa bá đạo vừa mạnh mẽ làm đầu óc cô choáng váng, đưa tay đẩy anh ra.
Đối với Thẩm Tây Thừa thì một tý sức mạnh này không đáng là gì. Khi nãy hôn cô tại trường làm sao cô biết anh có bao nhiêu là nhẫn nại, một tháng nay chỉ có thể nhìn nhiều nhất vài lần, sau đó cũng không cho đụng chạm, đến cả ánh mắt cô còn lười đặt lên người anh. Khi thấy Khúc Yên đứng cạnh nam sinh khác, anh đã nhẫn nhịn tới mức không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hôn cho dù có bao nhiêu cũng không thể giảm bất cứ sự tức giận nào.
''Buông..ưm.!..Tây..''
Đến cả lời nói tròn vẹn cô cũng không thể nói ra, bởi vì cô càng nói, nụ hôn lại càng sâu hơn. Sâu tới mức lúc đầu cô còn sức lực phản kháng nhưng cuối cùng tay chân lại yếu ớt đến đáng thương.
''Tây Thừa..chú tha cho tôi đi..'' Cô khổ sở lắc đầu, nước mắt vì tủi nhục mà rơi không ngừng:''Tôi không muốn..tôi thật sự không muốn.''
15 phút sau vì không thấy cô trở lại mà Ernesta đã gọi điện cho Khúc Yên, nhưng lại không ai nhấc máy.
Sau đó tầm 5 phút sau, một tin nhắn gửi đến:''Ernesta, cho em xin lỗi. Hôm khác mình hả gặp nhau nhá.''
Ernesta cảm nhận như có chuyện gì đó xảy ra, gọi lại cho Khúc Yên. Lần này cuộc gọi đã được kết nối:''Alo, Khúc Yên. Trên đó xảy ra chuyện gì rồi sao?''
''Không có..thật ra em nhớ còn vài bài tập thầy giáo giao mà em chưa làm..nên chị đặt phòng khách sạn nào đó đi.''
''Khúc Yên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?''
Khúc Yên tim đập đến liên hồi, Thẩm Tây Thừa đặt cô lên đùi anh, một tay ôm qua eo cô, quan sát từng biểu cảm của cô. Tay còn lại..cầm chiếc điện thoại, còn đang bật lo ngoài cho cuộc gọi.
Bỗng bàn tay dưới eo đột nhiên tăng thêm lực, Khúc Yên gấp gáp nói:''Không..không có gì ạ. Hôm khác mình lại nói tiếp.''
Vừa dứt lời, cuộc gọi đã bị Thẩm Tây Thừa ngắt kết nối. Trên trán cô có tầng mồ hôi mỏng, kết quả của cuộc vùng vẫy lại chính là thiệt thân. Đồng phục cô trở nên lộn xộn, trên cổ có nhiều hơn 1 dấu hôn, lần này dấu hôn còn đỏ hơn lần trước rất nhiều.
Khúc Yên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:''Buông tôi ra được chưa?''
Thẩm Tây Thừa chỉnh lại cổ áo cho Khúc Yên, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc cho cô, ánh mắt tối đen như vực sâu, giọng nói trầm trầm vang lên:''Cậu trai khi nãy là nữ sao?''
''Là nữ thì sao? Mà không phải nữ thì sao?''
Anh cong môi cười:''Đương nhiên là có sao rồi. Nhưng mà đến khi đó người chịu thiệt lại là em. Nếu không phải nữ, anh cá chắc là em sẽ chịu thiệt thòi rất lớn. Cũng may là anh vẫn chưa làm gì, cũng chưa làm chuyện mà anh muốn làm.''
Khúc Yên nhíu mày, ngờ vực nói:''Chú muốn đánh tôi sao? Chú định đánh tôi đến mức tàn phế luôn sao mà nói là thiệt thòi.''
Thẩm Tây Thừa dịu dàng nhìn cô, cưng chiều nói:''Anh không nỡ đánh em tàn phế. Chỉ là giờ anh có chút vội.''
Khúc Yên càng nghe càng mù mịt, anh vội là vội cái gì mới được?