Sáng hôm sau, cô tỉnh giấc là đã hơn bảy giờ. Ánh sáng ngoài trời xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng vào trong, cô ngồi dậy chớp chớp mắt đôi vẫn còn buồn ngủ của mình. Khẽ đưa tay dịu dịu mắt.
Khúc Yên đầu tóc rối bù định bước chân xuống giường thì một cơn đau từ chân truyền tới làm cô rít một hơi chịu đau, cơn đau đớn làm cô tỉnh táo đi không ít, đại não cũng nhanh nhẹn hơn bình thường sực nhớ ra mình mới bị thương ở mắt cá chân, cơn nhứt nhói và tê dại cứ đau âm ĩ không có cách nào giảm đi, cô phải mất gần hơn một tiếng mới làm quen được cơn đau nhứt đó, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi vệ sinh cá nhân.
Khi cô chậm rãi bước xuống lầu đã không thấy bóng dáng của Thẩm Tây Thừa đâu, đi vào phòng bếp uống một cốc nước, ánh mắt nhìn qua vài món ăn sáng mà anh đã chuẩn bị.
Khúc Yên bất ngờ về sự chuẩn bị của anh, nhìn bàn ăn thầm nghĩ, Thẩm Tây Thừa cũng biết nấu ăn sao?
Hôm nay Thẩm Tây Thừa và Bạc Kiêu hẹn nhau chín giờ sẽ cùng thảo luận về dự án bên nước ngoài mà cả hai đã cùng nhau hợp tác. Hiện tại đã là gần mười giờ rồi mà anh vẫn chưa thấy bóng dáng của Bạc Kiêu, bàn tay xoa bút nhìn ra phía cửa, đôi mắt có chút bất an.
Thẩm Tây Thừa ít thấy Bạc Kiêu trễ nải thế này, hầu như trong mọi cuộc hẹn đều là Bạc Kiêu đến sớm nhất. Và người chậm chập nhất là Ôn Thành Uy. Thẩm Tây Thừa cứ nghĩ Bạc Kiêu xảy ra chuyện gì bèn lấy điện thoại ra gọi Bạc Kiêu.
Ngay lúc này cửa phòng được mở ra, Bạc Kiêu gấp gáp đem tập hồ sơ đặt lên bàn, ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc mà lồng ngực phập phồng.
Trán Bạc Kiêu còn có mồ hôi, Thẩm Tây Thừa cũng không lên tiếng trách móc, biết Bạc Kiêu vừa mới có việc gáp nên cũng không hỏi nhiều, đợi Bạc Kiêu bình ổn một chút rồi bàn bạc vào việc chính.
Hơn hai tiếng sau Bạc Kiêu không nhịn được mà hỏi Thẩm Tây Thừa vẫn đang chuyên chú làm việc trên máy tính.
Ngón tay Bạc Kiêu gõ “cộc, cộc” xuống bàn gỗ:“Tây Thừa, Tiểu Khúc Yên bị thương rồi, khá nghiêm trọng.”
Động tác trên ngón tay anh khẽ dừng lại, đôi chân mày kiếm nheo lại nhìn Bạc Kiêu với đôi mắt sắc như dao:“Sao cậu biết?”
Bạc Kiêu không để ý, ngã lưng sau ghế:“Khúc Yên gọi điện cho tớ, bảo tới đưa con bé đến bệnh viện.” Nghe tới đây, sắc mặt Thẩm Tây Thừa trầm xuống, hơi thở nặng bao chùm lấy anh.
“Nhưng mà con đường đó rất gần khu nhà cậu sống đó Tây Thừa.” Bạc Kiêu tự nói, lại tự bịt miệng.
Anh ta nhớ lại mối quan hệ giữa Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên không được tốt, nói ra cũng chỉ là lời lẽ dư thừa.
Thẩm Tây Thừa lạnh lẽo nhìn Bạc Kiêu.
Thế mà lại không nhờ anh, lại đi nhờ vả Bạc Kiêu.
Bạc Kiêu cau nhẹ chân mài:“Tớ làm vài loại giấy tờ cho Khúc Yên, chở con bé đi ăn rồi mới đưa con bé về nhà Lão Ôn. Nhìn chả còn sức sống gì, tối qua còn nhắn cho tớ rất vui vẻ này nọ, sáng nay thấy mắt hơi đỏ giống như là khóc vậy.”
Bạc Kiêu nhìn anh nhíu chặt mài, tâm trí dao động của Thẩm Tây Thừa làm anh ta nghi ngờ, lắp bắp hỏi:“Tây…Tây Thừa, ánh mắt lo lắng sốt sắn đó là sao?”
Bạc Kiêu ngừng một lát:“Không lẽ…cậu lo lắng là vì Khúc Yên? Thẩm Tây Thừa, cậu thích Khúc Yên sao?” Bạc Kiêu đứng bật dậy lớn giọng hỏi, đôi mắt nhìn không thể tin được mà nhìn anh một lúc lâu.
Anh ngã lưng ra sau ghế, hững hờ nhìn Bạc Kiêu:“Nếu có thì sao? Còn không có thì sao?”
Anh không phủ nhận việc mình có cảm xúc đặt biệt với Khúc Yên. Bạc Kiêu nghe như sét đánh qua tai, cơ thể anh mất trọng lượng mà ngồi ngụy xuống ghế. Đôi mắt kinh hãi nhìn Thẩm Tây Thừa.
“Tây Thừa, cậu điên rồi sao? Khúc Yên đáng tuổi con cháu cậu đó!” Giọng Bạc Kiêu run rẩy, mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Anh lạnh giọng hỏi:“Tối qua tôi gặp con bé, vì tôi mà bị thương. Đến cả lo lắng cũng không được?”
Bạc Kiêu nhíu mài:“Cái gì? Vì cậu…mà bị thương?”
Anh "Ừ, một tiếng, lại nói thêm một câu:“Sẽ không có chuyện có tình cảm nào ở đây cả.”
Thâm Tây Thừa nhạy bén phát hiện tâm trí mình đã có chuyển biến kể từ khi gặp cô, nhưng có thể đó là sự động lòng vì lần đầu có người con gái ngây thơ thuần khiết tới mức tặng anh một viên kẹo để dỗ ngọt.
Bạc Kiêu nghe xong thì không tin tưởng nhưng vẫn gật đầu, với tính cách của Thẩm Tây Thừa sẽ không cầm thú tới mức có tình cảm với con gái bạn thân.
Với cả, theo như anh ta suy nghĩ Thẩm Tây Thừa có thái độ lo mất lo được thế này là tại vì Khúc Yên không liên lạc với người khiến mình bị thương là Thẩm Tây Thừa, lại gọi điện cho anh ta. Giống như đang né tránh Thẩm Tây Thừa nhiều nhất có thể.
Bạc Kiêu khẽ cười, đã chơi nhau bao nhiêu năm rồi. Anh ta còn không biết tính cách Thẩm Tây Thừa sao? Ánh mắt đó không còn đơn giản là quan tâm và áy nấy, những khi nhắc tới cái tên “Khúc Yên” ánh mắt hẹp dài đó lại có tý ấm áp mà nhu tình đến lạ thường.