Khúc Yên không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng cô cảm thấy Thẩm Tây Thừa như đang tức giận. Cô ngước lên nhìn anh, trong bóng tối cô nhìn không rõ biểu cảm của anh, nhưng ánh mắt ấy rõ ràng là đã có thêm sự nguy hiểm, nhiều hơn nữa là ý tứ gì đó rất sâu xa.
Cô nghe thấy thế thở mạnh mẽ của anh, một tay anh chống lên tường, tay còn lại luồn qua đặt lên cổ và xương quai hàm cô:''Em không nên dùng ánh mắt này để nhìn anh. Là em bắt đầu trước.''
Anh kéo cô lại gần, Thẩm Tây Thừa cúi đầu, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc bao trùm lấy cô, tiếp sau đó môi anh nhẹ nhàng phủ lên môi cô, dịu dàng hôn lên nó.
Khúc Yên đẩy anh ra:''Anh nói thật đi. Rốt cuộc anh có quan hệ gì với Âu Cẩn Y không?''
Đôi mắt Thẩm Tây Thừa mang theo chút động tình, khàn giọng nói:''Không có.''
Không để nghe cô trả lời, sau đó anh lại cúi xuống tham lam hôn xuống môi cô. Cứ nghĩ lần này anh lại khó khăn để hôn lấy cô, thế nhưng lần này cô đột nhiên chủ động, chủ động cho anh tiến vào trong.
Nhưng trong vài giây anh kinh ngạc đến ngừng lại, nhưng vài giây sau. Nụ hôn đã chuyển từ nhẹ nhàng sang mạnh bạo, quấn lấy cô tới mức khiến cô sắp thở không nổi.
Không căn phòng yên tĩnh càng làm phóng đại tiếng hôn và những âm thanh ái muội của hai người
Được một lúc thì cô đẩy bả vai anh ra.
Thế mà cái tên cầm thú đó coi như không hiểu, hôn từ môi đến cổ cô. Hơi thở quấn lấy cô không rời, động tác và lực đạo cũng mạnh đến mức cô chỉ biết kêu đau, anh vừa gấp gáp lại vừa khẩn trương, chỉ có anh mới biết. Giây phút cô chịu chủ động anh kích động đến thế nào, giống như tất cả nỗi nhớ đều đổ dồn vào nụ hôn ấy, mỗi nụ hôn khi anh hôn lên cổ cô đều làm cô đau đến rít lên.
Anh bây giờ nhìn không khác gì mấy tên cầm thú bị bỏ đói, vừa tóm được con mồi là đã xâu xé lấy nó.
''Ưm..đủ..đủ rồi!'' Khúc Yên rùng mình, muốn tách mặt anh ra khỏi cổ mình.
Thẩm Tây Thừa cúi đầu vào hõm vai cô, mang chút tủi thân khó che giấu:''Em cứ luôn tránh anh, thật sự có biết anh kiềm chế khó đến thế nào không?''
Hai cánh tay dưới eo ôm chặt lấy cả người Khúc Yên, cô vỗ nhẹ vào vai anh. Nhíu mày nói:''Đau quá. Buông em ra.''
Tối hôm đó đừng nói là chia giường, đến cả khi Khúc Yên ngủ anh cũng không buông cô ra, ôm cô cứng như sắt.
Thẩm Tây Thừa hệt như con chú chó lớn, cả người không ngừng dụi dụi vài cô cổ. Khúc Yên dù có bảo khó ngủ anh cũng không chịu buông cô ra, thế nhưng lực ôm đã giảm xuống rất nhiều. Khiến cô thoải mái hơn.
Cả buổi tối, cô không hiểu là anh lên cơn gì. Khi cô tỉnh dậy trong mơ màng vì khó thở thì lại phát hiện Thẩm Tây Thừa đang ngấu nghiến hôn lên môi cô, cả đêm việc đó cứ lặp đi lặp lại vài lần khiến cô không ngủ ngon một tý nào.
Gần sáng Khúc Yên đột nhiên khát nước, nhìn anh ngủ say trên vai mình thì nhẹ lấy tay ra buông khỏi eo cô. Khúc Yên vừa bỏ chân xuống giường thì Thẩm Tây Thừa từ đằng sau nắm chặt lấy cánh tay cô, nhíu mày trầm giọng hỏi:''Em tính đi đâu?''
''Hả? Em làm anh thức sao?''
Anh nghiêng đầu, đề phòng hỏi lại:''Em định đi đâu?''
''Nước, khát nước muốn tìm nước uống.'' Khúc Yên dụi dụi mắt, không phát hiện ra một chút kì lạ nào từ anh
Thẩm Tây Thừa lúc này mới nhẹ thở phào một cái, kéo lấy cánh tay cô:''Ở đây đi. Anh rót nước cho em.''
Khúc Yên ngồi lại lên giường, gật đầu với anh.
Chưa đến năm phút, cửa phòng đã được mở ra. Khúc Yên nhận lấy cốc nước từ anh rồi ngửa cổ uống. Vừa cất ly lên đầu giường bàn tay Thẩm Tây Thừa đã đặt lên trán đo nhiệt độ cho cô.
''Có khó chịu không?'' Nhìn Khúc Yên mắt như muốn mở không lên, anh chỉnh gối rồi đặt cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người cô.
Khúc Yên nhẹ lắc đầu ý bảo mình không có khó chịu, chớp mắt muốn thức dậy nhưng cuối cùng lại ngủ quên mất.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô một lúc, ánh mắt nhìn cô lại là tình cảm ngọt ngào, đã lâu lắm rồi Khúc Yên mới không còn cự tuyệt anh như thế này. Thật sự khiến anh vui đến mức ý dịu dàng đều muốn lan ra ngoài hết.
Anh cúi đầu hôn xuống trán cô, sau đó mới tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh ôm Khúc Yên.
Nghe thấy tiếng thở đều bên cạnh, đôi mắt buồn ngủ khi nãy của cô đã không còn, mà thay vào đó là đôi mắt tỉnh táo xuất hiện trong màn đêm. Bàn tay cô nắm chặt chiếc chăn dưới người cô, giống như là đang kiềm chế một thứ gì đó.
Trong lòng Khúc Yên không biết từ đâu dâng lên sự bất an, sự bất an đến mức cô phải lo lắng.
Cô quay mặt đi chỗ khác, cố gắng xem nhẹ cánh tay và hơi thở của Thẩm Tây Thừa đang bao vây lấy cô, xem nhẹ sự đụng chạm này.
Thẩm Tây Thừa đúng là không nuốt lời, anh thật sự nhốt cô một tuần trong căn chung cư hơn ba trăm mét vuông đó, vô vị lại không cho cô đi ra ngoài tiếp xúc với ai. Mọi bữa ăn đều là món anh tự chuẩn bị.
Sau một tuần, Thẩm Tây Thừa đặt vé bay qua Anh với Khúc Yên.
Lễ trao giải được tổ chức tại một ngôi trường Đại Học khá nổi tiếng. Sau khi nhận được huy chương, bằng khen và một số tiền lớn thì lúc này cô đã có suy nghĩ định trốn khỏi anh, thế nhưng cô đã bị Thẩm Tây Thừa một lần nữa tóm lại trong lúc đang lẩn trốn đi ra ngoài, cả đường đi không nói gì nhung mặt mũi lại tối sầm lôi cô từ Anh về lại Trung Quốc.
''Đúng là em không chừa bất kì cơ hội nào hết nhỉ?''
Bả vai Khúc Yên rụt lại, vô cùng vô cùng không dám lên tiếng với anh. Thẩm Tây Thừa liếc nhìn qua cô, hừ lạnh một cái rồi cũng không nhắc lại.
Cô nhóc này, vẫn chưa từ bỏ ý muốn bỏ trốn sao?
Thế nhưng khi cô về đến Ôn Gia lại nhận được một tin xấu khác. Một người làm từ trong nhà nói lại Ôn Thành Uy đang trong một hoạt động đi từ thiện cùng vài đối tác ở trên vùng cao thì nơi đó bất ngờ xảy ra trận động đất rồi khiến nơi đó bị sạt lở nghiêm trọng ngay tổ từ thiện khiến nhiều ngôi nhà bị đổ xuống, có lẽ là đè không ít người, còn tệ hơn nữa là đã có người thiệt mạng vì trận động đất ấy.
Khúc Yên vừa nghe xong tin tức này, mặt mũi đều tái xanh đến mức không còn một giọt máu.