London, Anh.
Thẩm Tây Thừa đang ngồi trong văn phòng Tổng Giám Đốc làm việc, dáng người anh cao to mạnh mẽ, khí chất cao quý trầm ổn hơn người, gương mặt góc cạnh càng ngày càng đẹp đến mức vô lý, đến cả làn da cũng căng bóng tới độ không thể tin anh đã gần bốn mươi tuổi.
Khí chất anh trầm tĩnh ít nói, ngồi đó thôi cũng đã là cảnh đẹp ý vui. Trong gần hai năm nay anh có rất nhiều nguyên tắc khác, không dự tiệc, không đụng vào chất cồn, ngoài tin đồn với Khúc Yên ra các nhà báo không tìm được chút thông tin nào của anh có liên quan với chủ đề tình ái.
Phó Văn gõ cửa. Sau khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc của anh mới mở cửa tiến vào.
Vừa đi vào anh ta vừa ngắm nghía phong bì trong tay, đi tới bàn làm việc đặt xuống trước mặt anh.
Thẩm Tây Thừa nheo mắt:’‘Của ai?’’
Phó Văn đọc tên người gửi, chưa dứt câu anh đã biết đối diện là ai. Trầm giọng ra lệnh Phó Văn pha cho mình một ly cà phê.
Phó Văn cầm lên ly cà phê, gật đầu nhận lệnh.
Nghe đến tiếng đóng cửa trước mắt, Thẩm Tây Thừa thản nhiên mở phong bì ra. Bên trong có vài tấm ảnh, là hình Khúc Yên và Vassa đứng cạnh nhau trên cây cầu ven bờ sông.
Đôi mắt anh khong gợn sóng lại ám ra sát xuống rất nhanh, ấn đường hơi nhíu lại, trên gương mặt không lộ ra cảm giác gì nhìn tấm ảnh hồi lâu.
Mái tóc ngắn giờ đã dài ra không ít. Trước đó anh cũng có ra lệnh chỉ đi theo bảo vệ cô ngoài ra không yêu cầu họ chụp ảnh gửi cho anh.
Khi đó anh lại sợ, nhìn thấy cô lại thật sự không nhịn được mà lái xe đến tìm cô.
Nhưng mà, chỉ mới gần hai năm thôi…
Vận đào hoa vẫn không hề giảm đi.
Khúc Yên mặc áo phông và quần jean tối màu, mái tóc dài được búi phân nửa. Góc chụp không thấy được cô có đang cùng chàng trai tóc vàng đó nói chuyện hay không, nhưng nhìn ánh mắt vui vẻ lộ ra ý cười của chàng trai cùng với một chút sự ngọt ngào hệt như một cặp đôi đang yêu nhau thì sắc mặt Thẩm Tây Thừa càng thêm âm u lạ thường.
…
Phó Văn vừa bước vào với tách cà phê trên tay, Thẩm Tây Thừa không thèm ngẩng đầu đã trầm giọng ra lệnh.
‘‘Đặt cho tôi một vé đến Thành Phố Oxford cho tôi.’’
Phó Văn ngơ ngẩng:’‘Ơ, Tổng Giám Đốc Thẩm, anh làm gì có dự án nào liên quan đến thành phố đó đâu?’’
Thẩm Tây Thừa cất giọng tức giận:’‘Ai bảo với cậu đó là công việc?’’
Anh nhìn Phó Văn, ánh mắt rét lên tia lạnh:’‘Tôi muốn tận mắt nhìn thấy mặt của tên nhóc đó, xem xem là nam sinh đó có sức hấp dẫn lớn thế nào mà lại có thể hẹn gặp riêng cô ấy đến vậy.’’
Phó Văn:’’???’’
À, thì ra là phát hiện tiểu bảo bối của mình đang dang díu với cậu sinh viên nào đó.
Đúng thật là mùi chua không hề nhẹ.
Qua thông tin từ Lục Minh, Phó Văn mới biết cô bạn gái trong truyền thuyết của Thẩm Tổng đã đỗ vào một ngôi trường đại học danh giá nhất thế giới.
Ở trong đó chỉ quỵ tụ những thần đồng, học bá và thiên tài.
Lúc đầu thấy Thẩm Tây Thừa mua một căn dinh thự ở London là Phó Văn đã bắt đầu nghi ngờ rồi, thì ra là sang Anh là vì cô nhóc đó.
Kết thúc mùa hè, khi Khúc Yên nhập học vào năm thứ hai đã không còn nhìn thấy Vassa, trong lúc tình cờ nghe được từ miệng Ernesta mới biết Vassa bị chuyển tới một ngôi trường khác của Đại học Oxford, không biết là vì lý do gì mà bị chuyển đi, nghe bạn học xung quanh nói là Vassa đã gây thù ghét với giáo sư nào đó mà đã đi. Còn chuyển tới nơi xa nhất so với những ngôi trường khác.
Lại một năm nữa trôi qua, Khúc Yên đón năm mới cùng Ernesta và nhóm Mạc Hàn, kết thúc Tết lại đến ký túc xá.
Năm hai rất nhanh là đã trôi qua, trong thấy sự tiến bộ không ngừng nghĩ của cô thì Ernesta rất tự hào. Đây là cô nhóc cùng Ernesta lớn lên, lại được Ernesta hướng dẫn học những môn học năm nhất, giờ điểm số cách với điểm tối đa chỉ vỏn vẻn chưa đến hai con số.
Giỏi tới mức, ngay cả Mạc Hàn thời cấp hai từng là đối thủ cạnh tranh hạng nhất toàn trường với cô thì ngay bây giờ lại bắt đầu đuối sức khi đuổi theo cô.
Ngày Tốt Nghiệp của Ernesta, Khúc Yên cũng có tham dự, cũng có nghe qua bài phát hiểu của Ernesta khi chị ấy đứng trên bục với tư cách là sinh viên Thủ Khoa ngành Y loại xuất sắc.
Cô ấy quết định học thêm một năm Thạc Sĩ ngành y, cùng Khúc Yên ở lại thêm một năm.
Vì là năm cuối nên cô trở nên rất bận rộn, nhất là ngành Khoa học Công Nghệ cao có chút vất vả hơn cô nghĩ rất nhiều. Sự nỗ lực ấy cứ không ngừng tăng lên, cho đến khi cô nhận được hai tấm bằng cử nhân loại xuất sắc của chuyên ngành Kinh Tế và ngành Khoa Học máy tính.
Cô trùng hợp cũng giống như Ernesta, vừa là Thủ Khoa vừa là người lên bục phát biểu gửi gắm đôi lời.
Ngày cô nhận tấm bằng Tốt Nghiệp, tâm trạng nhẹ nhõm cực kì. Cô còn nhớ khi vừa vào năm nhất chỉ vì mấy bài luận đơn giản đó mà phải tốn công sức rất nhiều, có khi còn phải truyền bình dịch để sức khoẻ có thể ổn lại.
Nhân ngày cô Tốt Nghiệp, Khúc Yên đã mặc lễ phục áo cử nhân cầm trên tay hai tấm bằng tốt nghiệp, cười rỡ nhìn vào ống kính máy ảnh.
Hè năm đó đặc biệt ôi bức, Khúc Yên đang thoải mái ở trong ký túc xá dọn lại đồ. Nhìn quanh căn phòng mình đã ở trong ba năm qua, trong lòng không biết có bao nhiêu kỉ niệm.
Căn phòng này là nơi góc khuất trong lòng cô, nó từng thấy vẻ kiên cường của cô, cũng từng thấy qua một Khúc Yên yếu đuối mà khóc trong bóng tối. Tất cả nó đều có thể chứng kiến được, nhưng cuối cùng cũng phải đến lúc cô rời đi.
Khúc Yên thu dọn xong hành lí, xách vali kéo ra khỏi căn phòng quen thuộc. Căn phòng đã trống trải như lúc cô vừa mới bước vào.
Ngôi trường có quá nhiều khung cảnh gắn bó với cô. Sân trường rộng rãi đón nắng, nhà ăn mang hương vị cổ kính và có chút mùi gỗ nhè nhẹ, thư viện với những cuốn sách quý hiếm và những góc vắng vẻ cô thường đọc sách làm bài.
Kết thúc ba năm tại Đại học Oxford.
Bây giờ cô theo lệnh của mẹ trở về Mỹ, bước vào cuộc sống của những người lớn.
Sau hơn tám tiếng, cô đã về lại dinh thự Khúc Gia. Nghe lời của những người làm thì Khúc Nhã Tinh lâu lâu mới về đây một lần, thật ra trước đó bà ấy cũng rất hay có công tác mà hiếm khi về nhà. Cho nên khi bà về lại Trung Quốc tái hợp với Ôn Thành Uy thì mọi hoạt động vẫn giống như mọi khi.
Cô nghỉ ngơi thoải mái một tuần tại Khúc Gia, sau đó nhận được cuộc gọi từ Khúc Nhã Tinh mới biết bây giờ bà đang ở tập đoàn Thời Trang của mình.