Khúc Yên lên phòng tắm rửa thay một bộ đồ đơn giản lịch sử, tự mình lái xe đến tập đoàn.
Đứng trước Tập đoàn DIY, Khúc Yên chậm rãi nhìn lên những tầng nhà của toà cao ốc, cao đến nỗi giống như muốn chạm đến mây.
Cô bước vào là đã có người tiếp đón. Họ đương nhiên sẽ nhận ra Khúc Yên là con gái của Chủ Tịch.
Mặc dù là thế nhưng khi những người lần đầu nhìn thấy cô đều dâng lên một cảm xúc kinh diễm không hề che giấu, mặc đồ đơn giản nhưng rất cao quý, đến cả hơi thở cũng toát ra phong thái của một tiểu thư giàu có. Làn da trắng như tuyết, ngũ quan rõ nét xinh đẹp không thua gì một minh tinh.
Lục Đình Nghiêm là Phó Giám Đốc Điều Hành, rất nhanh sau đó đã bước tới trước mặt cô cùng cấp dưới mình. Dẫn cô đi vào khu thang máy hạng vip.
Tập đoàn rất phát triển về công nghệ cao, có không ít hình ảnh của những người đại diện được chiếu trên bức tường. Không khí mát mẻ thông thoáng, diện tích rộng hơn xả sân vận động gấp mấy lần, nhìn thôi cũng đã cảm thấy sự sang trọng và đồ sộ của DIY.
Khi lên đến văn phòng của Chủ Tịch, chỉ có mỗi mình Khúc Yên là bước vào trong, theo như lời của Lục Đình Nghiêm thì bà đã ở trong đợi sẵn cô từ sáng tới giờ.
Khúc Yên mở cửa bước vào. Khúc Nhã Tinh nghe tiếng động liếc mắt nhìn đến phía cửa.
Hình ảnh của cô nhóc Khúc Yên đã ba năm không gặp giờ lại xuất hiện ngay trước mặt bà, gương mặt cô không thay đổi gì mấy, nhưng đôi mắt đã có gì đó thay đổi đi rất nhiều, sự đơn thuần, vẻ ngây ngô…tất cả đều đã biến mất, thay vào đó là những ánh nhìn mang tính quyến rũ rất cao, mang theo sự kiên định ẩn trong đôi mắt đen tuyền ấy.
Mái tóc ngắn đã dài đi rất nhiều, bây giờ độ dài đã chạm tới thắt lưng cô, mái tóc dài bồng bềnh theo chuyển động mà đung đưa. Có chút giống như được thấy Khúc Yên mười sáu tuổi, lại có chút khá lạ của Khúc Yên tuổi hai mươi.
Bây giờ Khúc Yên đã hai mươi tuổi, vừa tròn tuổi đôi mươi đẹp nhất.
Khúc Yên bước lên ngồi đối diện bà, Khúc Nhã Tinh hoàn hồn lại, chớp mắt rồi nhìn xuống sổ sách mà mình đã xử lý, nghiêm giọng hỏi:’‘Còn muốn nghỉ ngơi không?’’
Khúc Yên ngẫm nghỉ một lát, rồi lại lắc đầu:”Không ạ.’’
Khúc Nhã Tinh lại nhìn cô, quan sát một lúc:’‘Con đã thay đổi không ít. Có muốn nghe vài chuyện về Thẩm Tây Thừa không?’’
Khúc Yên khó hiểu nhìn mà, đôi môi đỏ mọng mấp máy:’‘Chuyện gì ạ?’’
Khúc Nhã Tinh bật cười một cái:’‘Con với cậu ấy cách nhau không xa mà chưa gặp nhau sao?’’
Lỗ tai Khúc Yên ong ong, thận trọng hỏi lại:’‘Cách nhau không xa? Thẩm Tây Thừa ở Anh sao ạ?’’
Khúc Nhã Tinh gật đầu:’‘Ừ.’’
Hàng mày thanh tú cô nhíu lại, nghe bà nói tiếp.
‘‘Sau khi con qua Anh thì mấy tháng sau cậu ta cũng sang Anh. Ba năm nay số lần về Trung chưa đến sáu lần.’’
Khúc Yên “à” một cái, trầm tĩnh nói:’‘Chuyện này con không biết ạ.’’
Khúc Nhã Tinh nhìn cô, cười nhẹ:’‘Bao giờ thì trở về?’’
Nghe tới đây cô có chút rối rắm, nói:’‘Ổn định sẽ về.’’
‘‘Muốn học tập ở đây trước đúng không?’’
Cô gật đầu.
Bà nói thêm:’‘Vậy lát nữa con theo ta đến phòng hội nghị để họp, nên nhớ…đừng nao núng sợ hãi, có ta ở cạnh con.’’
Cô lại gật đầu với mẹ Khúc.
…
Cô ngập ngừng nhìn bà, nhẹ giọng hỏi:’‘Mẹ, mẹ tin trên đời này có người chỉ yêu một mình mình không?’’
Khúc Nhã Tinh hơi khựng lại, nhìn cô cười nhẹ:’‘Con nhìn cha mình còn chưa có đáp án sao?’’
Khúc Yên nhìn bà chằm chằm, giống như là đợi câu trả lời khác.
Khúc Nhã Tinh bất đắc dĩ nói:’‘Thẩm Tây Thừa cậu ta là người tốt, tuy không biết nói mấy lời sến súa như cha con nhưng lại là người chung tình. Ba năm nay chỉ có con không biết thôi, cậu ta vẫn chưa lập gia đình, cũng không có người phụ nữ nào tiếp cận được với cậu ta. Những điều đó không đủ chứng minh rồi sao?’’
Cuộc họp đã diễn ra hai mươi phút, đám người có vị trí cao đều ngấm ngầm hiểu Khúc Yên tại sao lại có tư cách có mặt ở đây. Cô không ngồi cạnh Khúc Nhã Tinh, mà là ngồi cuối dãy của chiếc bàn họp dài, cúi đầu ghi chép cái gì đó.
Không biết là do điều hoà quá lạnh hay là do họ yếu trong người mà từ nãy giờ không khí trong phòng rất lạnh, lại có chút khí chất mạnh mẽ nào đó đang bay quanh phòng.
Sau khi kết thúc việc bàn luận Khúc Nhã Tinh liếc nhìn Khúc Yên, hỏi một câu mà khiến lời nói vang vọng trong căn phòng:’‘Khúc Yên, con có ý kiến gì với những bộ sản phẩm vừa rồi không?’’
Khúc Yên từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, lúc này gật đầu tự tin nói:’‘Có, thưa Chủ Tịch.’’
Khúc Nhã Tinh ra dấu, mời cô phát biểu.
Khúc Yên lễ phép đứng dậy, trước mặt cô đều là những lão sư đã nhiều năm kinh nghiệm, cô lịch sử cúi chào một cái. Họ vừa nhìn là đã biết cô được giáo dục rất tốt, tôn ti trật tự, biết trên biết dưới.
Cô nói:’‘Vậy tôi xin trình bày ý kiến.’’
Cả đám trong phòng nhìn nhau, nín thở nhìn Khúc Yên.
Cô thông thạo, tự tin nói:’‘Tôi xin đúc kết những ý chính của tất cả mọi người. Một là bộ trang sức sẽ được tung ra thị trường trong năm nay, và một là sản phẩm đã được hoàn thành trong năm sau.’’
‘‘Thứ nhất, bộ sản phẩm trong năm nay tuy rất chỉnh chu về mặt xuất hiện, cũng sẽ gây ra hiệu ứng rất chói lóa và sang trọng cho người đeo, nhưng nó cũng có khá nhiều thứ bất lợi. Một là sức nặng của bộ dây chuyền kim cương không hề nhẹ, nếu người sở hữu đeo nó trong thời gian dài từ toàn bộ trọng lượng sẽ theo sức nặng sẽ bị trì nặng về phía trước, suy ra lực cọ xát ở sau cổ sẽ làm da bị ửng đỏ và đau rát, cộng thêm mặt sau của sợi dây chuyền còn có đỉnh nhọn của mặt kim cương, sẽ làm người đeo không thoải mái.’’
‘‘Thay vào cách đó có thể tìm ra phương án là thiết kế nó với một trang phục dành riêng cho người mặc hoặc là thiết kế bề mặt sau ở những viền ngoài có chút trơn một chút, ở phía trong sẽ không bị cộn mà đau cho người sở hữu.’’
‘‘Đó cũng là phương án để đẩy số lượng và cả chất lượng sản phẩm lên cao. Tôi có xem qua không ít trang sức nổi tiếng của những thương hiệu khác, thấy rằng họ đã bỏ qua lỗi nhỏ này. Nhưng nếu mọi người chịu cố gắng một chút thì tôi nghĩ đó sẽ là sản phẩm rất đáng để mong chờ.’’
Phải rất lâu sau đó, những người ở trong phòng hội nghị vẫn còn văng vẳng lời nói thanh thoát và rõ ràng của Khúc Yên. Đưa ra cái lợi và cái bất lợi rất rõ ràng. Giọng nói không chút lo sợ lại đầy sự tự tin, phân tích từng cái từng cái rất rõ ràng trước ánh mắt kinh ngạc lại hoài nghi của mọi người.