Khi cô trở về Trung khoảng hai ngày trước, truyền thông đã bắt đưa tin.
Là tấm hình của cô và anh nắm tay đi ra khỏi cửa phòng dự lễ tiệc, với nội dung hàng chữ đỏ rất to phía trên:
“Tổng Giám Đốc Thẩm công khai nắm tay nữ nhân dẫn ra từ một lễ cưới, danh tính người đó là người từng xuất hiện tin đồn tình ái với Tổng Giám Đốc Thẩm”
Khi đó ông bà ngoại Khúc đọc được, biết là không thể giấu giếm gì nữa, Ôn Thành Uy cũng thành thật kể lại chuyện tình của Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên cho họ biết.
Không biết ông bà ngoại Khúc có suy nghĩ gì, nhưng mà trầm tư rất lâu, sau đó cũng không thấy nhắc tới.
Nhưng đến qua ngày sau của tiệc cưới, Khúc Yên vẫn chưa trở về Ôn gia. Ôn Thành Uy rất muốn nhìn thấy con gái aau nhiều năm, gọi điện Thẩm Tây Thừa trực tiếp đòi người, nào ngờ di động reo mãi không ai nhận. Mà chỉ có một tin nhắn thông báo của anh:’‘Đừng làm phiền.’’
Ôn Thành Uy vào Wechat mở mic lên, mắng Thẩm Tây Thừa:’‘Con mẹ nó Thẩm Tây Thừa, lão tử là cha của con bé, cậu đưa con bé về Ôn gia nhanh cho tôi.’’
Không có sau đó, bởi vì Ôn Thành Uy quá phiền mà Thẩm Tây Thừa đã chặn Wechat của ông, làm ông gọi không được, phương thức liên lạc đều là những cuộc gọi thê bao, hoàn toàn bị ném qua một bên không quan tâm.
Khúc Yên trở về dĩ nhiên người vui nhất là Ôn Thành Uy, nhìn cô gầy đi không ít, trên bàn ăn mọi người đều luân phiên gắp thức ăn cho cô
Khúc Yên nở nụ cười trong hạnh phúc, làn da cô bây giờ trắng hơn cả trước kia rất nhiều, gương mặt xinh đẹp còn thấy rõ nét sắc sảo và quyến rũ.
Tối đó Khúc Yên ngồi trong phòng khách trò chuyện với mọi người, đến cả ông bà ngoại Khúc cũng không ngủ sớm mà ngồi ở phòng khách trò chuyện rất lâu.
Đến gần giữa đêm mọi người mới trở về phòng đi ngủ.
Khúc Yên rút di động đang sạc ra, không biết từ khi nào di động đã có tải Wechat và xuất hiện vài tin nhắn, cô vào xem thì bên trong chỉ có một cái tên, là Thẩm Tây Thừa.
Trong đó gồm bảy cuộc gọi và ba tin nhắn.
Hai tiếng trước:’‘Anh nói sẽ về sớm, em đợi không nổi vài tiếng?’’
Một tiếng trước:’‘Hết bận nhắn lại cho anh’’
Mười lăm phút trước:’‘Khúc Yên, em có tin anh đến nhà tìm em trong đêm không?’’
Khúc Yên gõ bàn phím:‘Hai ngày qua anh còn chưa thoả mãn sao mà còn đòi gặp nữa.’’
Thẩm Tây Thừa trả lời chỉ sau vài phút:’‘Em rời đi bốn năm, ai nói chỉ hai đêm tối qua là đã đủ thoả mãn?’’
Khúc Yên đọc xong tin nhắn, cảm thấy toàn thân đều cơn ê ẩm, trả lời:’‘Buồn ngủ quá.’’
Thẩm Tây Thừa:’‘Mai anh tới tìm em.’’
Khúc Yên:’‘Không được nha, mai em bận.’’
Thẩm Tây Thừa:’‘Bận? Bận cái gì?’’
Khúc Yên:’‘Em bận ngủ. Tóm lại mai anh không được đến đâu đó.’’
Thẩm Tây Thừa:’‘Biết rồi.’’
Thẩm Tây Thừa trả lời ngắn gọn, nhưng cô cảm nhận được anh ngay bây giờ tâm trạng không được tốt lắm.
Khúc Yên nhìn Thất Thất nằm trên giường nhìn cô vẫy đuôi, đã chuẩn bị sẵn tư thế cho Khúc Yên ôm mình.
Khúc Yên đặt di động xuống, lao lên giường ôm chặt lấy Thất Thất.
Đến sáng ngày hôm sau, Khúc Yên cảm nhận cơ thể mình có cái gì đó nặng nề đè xuống. Khúc Yên thở ra hơi thở nặng nề, thầm nghĩ từ khi nào mà Thất Thất đã trở nên nặng tới mức khiến cô khó thở như thế.
Mi mắt cô khó khăn mở ra, trước mắt mình là mái tóc ngắn đen nhánh, toàn thân cô đều được bao bọc lại, Khúc Yên nhíu mày cúi đầu nhìn.
Sau đó cô tức tới mức sắp khóc, đẩy Thẩm Tây Thừa ra:’‘Cái tên chết tiệt này, tránh ra để em ngủ!’’
Khúc Yên đẩy người anh, cố gắng tách ra khỏi người mình, nhưng lại hoàn toàn không đẩy được, thậm chí anh còn không xê dịch tí nào.
Cô lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, cô làm mặt lạnh rồi tức giận đánh vào cánh tay cứng như sắt của anh, tức giận nói:’‘Thẩm Tây Thừa, buông em ra!’’
Anh trườn người, thì thầm bên tai cô:’‘Thức dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng.’’
Cô kịch liệt lắc đầu:’‘Không không không!’’ Khó khăn lắm cô mới lật người nằm úp xuống, để tránh khỏi sức nặng mà anh mang lại. Chưa đến vài giây sau cô cảm nhận được anh từ từ buông lỏng người cô ra.
Đến khi cả cơ thể đều không còn bị cái gì đè nặng thì cô mới hé mở mắt, tưởng rằng anh định trở về, cô dụi mắt muốn chào tạm biệt anh.
Vừa xoay người lại, Thẩm Tây Thừa đã cúi đầu, hôn xuống môi cô.
Trong cơn vừa mê ngủ vừa tỉnh táo Khúc Yên nhanh chóng hiểu được đây không phải mơ, bèn đưa tay đẩy ngực anh ra, gần như là phản xạ tự nhiên muốn thoát khỏi nụ hôn của anh.
Thẩm Tây Thừa giữ chặt gáy cô, nụ hôn lúc đầu chỉ muốn chạm nhẹ thành nụ hôn sâu, lưỡi anh tiến sâu vào miệng cô. Cô không thể đẩy anh ra nổi, chỉ cảm thấy máu trong người đều đang chảy ngược lại, da đầu tê dại. Khúc Yên dần dần tỉnh táo hoàn toàn, đẩy anh một hồi ngược lại cô còn hao tổn hơn phân nửa sức lực, cúi cùng là cô hít thở một cái khó khăn, nằm trong vòng tay Thẩm Tây Thừa, ngón tay nắm chặt áo anh.
Anh kéo chăn Khúc Yên vén ra bên cạnh, anh sờ lên mặt cô, những ngón tay lành lạnh to lớn vuốt vẻ mặt cô, từ từ ngón tay trượt xuống. Đến khi cảm nhận được bàn tay anh luồn vào trong quần áo mình, khi này cô mới giật mình, tỉnh táo mở mắt ra, đẩy mạnh anh ngồi dậy.
Thẩm Tây Thừa vốn chỉ là muốn trêu chọc cô một chút mà thôi, nào ngờ khoảng khắc đằm chìm nào rồi thật sự không thể nào buông ra. Giống như hai ngày trước đó, muốn buông tha nhưng vẫn không có cách nào kiềm chế được.
Tóc cô rối tung hết cả lên, vẻ mặt tức giận vì bị làm phiền giấc ngủ và bị thiếu không khí mà càng làm cô thêm phần chật vật và quẩn bách. Cô thở dồn dập, vốn định nổi nóng nói gì đó nhưng khi thấy trong mắt anh còn nhiều lửa hơn cả mình, gần như ngay sau đó cô nhịn cục tức này xuống bụng.
Nhảy xuống giường tránh sự việc trước trước đó lại diễn ra thêm một lần nữa. Cô quay lại tức giận nói:’‘Chỉ là ăn buổi sáng thôi chứ gì! Em sẽ thay đồ rồi ra ngay, anh không được bước chân vào phòng tắm của em!’’
Khúc Yên chọn đại một bộ quần áo, vào phòng tắm đóng “sầm” cánh cửa lại, còn không quên khoá luôn cả chốt cửa.