Phục vụ nghi hoặc nhìn anh:“Có thể nói rõ thêm được không ạ?”
Lúc này cô nhận thấy anh nhân viên đã có chút khó xử, lúc đầu cô chỉ tính làm khó Thẩm Tây Thừa một tý thôi, nào ngờ lại biến thành một tình huống như thế này.
Khúc Yên nói ra tên món, sau đó để anh nhân viên rời đi.
Khúc Yên nhận được ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Tây Thừa, chỉ biết cười ngốc nghếch lấy lòng anh.
“A, là cháu nhìn chú Thẩm quá mức đẹp trai nên đại não đột ngột nhớ lại tên món ăn đó ạ.” Khúc Yên bịa đại một lí do để được thoát nạn.
“Cháu là cố tình.” Thẩm Tây Thừa không dung túng mà thẳng thắn nói ra, giọng anh khá nhẹ nhưng lại có sức uy lực đáng kinh ngạc, lại nhìn thấu suy nghĩ cô, sự lạnh lẽo cùng nguy hiểm bao trùm khí tức của anh.
Cô giả vờ bình thản, thở dài bày tỏ sự thất vọng:“Chú chả thú vị gì hết.” Dáng vẻ trẻ con, lần đầu anh cảm thấy mình đối với phụ nữ không đến mức chán ghét. Giống như là là cảm xúc hiện giờ.
Anh hỏi cô:“Tại sao lại chia tay?”
Khúc Yên:"…"
Khúc Yên hơi khó hiểu nhìn anh, tại sao Thẩm Tây Thừa lại quan tâm đến vấn đề tình cảm của cô đến thế. Khúc Yên đảo mắt yên lặng một hồi. Dáng vẻ quyến luyến này qua mắt anh giống như bị người yêu bỏ rơi, vẫn còn yêu tha thiết chứa đựng trong đôi mắt của cô.
Đáy lòng anh dâng lên cảm xúc không tên, phiền muộn mà yên lặng nhìn cô.
Khúc Yên thở dài, nhún vai đáp qua loa:“Vì cậu ấy không muốn thôi.”
Anh lặp lại, có một ảo tưởng gì đó tưởng cô nói đùa:“Không muốn?”
Cô liếm môi, sau đó nhìn sâu vào đôi mắt Thẩm Tây Thừa, trong đôi mắt cô có tia lửa nhỏ đang bùng cháy lên:“Không biết lúc đầu cậu ta theo đuổi cháu vì cái gì, nhưng cuối cùng đó không phải tình yêu. Cậu ta trong một lần mở tiệc cùng đám bạn, khoe thành tích đã thành công quen được cháu, còn nói không hề yêu cháu, từ đó cháu mới biết được sự thật, một phần quen cháu vì cá cược với lũ bạn, một phần quen cháu vì để quên người cũ. Còn cười cháu sao lại ngu ngốc thật lòng với cậu ta nữa. Sáng hôm sau cháu hỏi cậu ta, cậu ấy khi đó lại nói không còn muốn quen cháu!”
“Sau đó vài tuần sau thì lại tìm gặp cháu, xin lỗi cháu, bảo là có tình cảm với cháu. Cảm thấy trống vắng khi cháu không xuất hiện. Cháu ngay lập tức chỉ thẳng mặt cậu ta, còn chửi cho hả dạ mới rời đi.” Cô vừa nói vừa tức anh ách, lửa giận như được bộc phát dữ dội, liền cháy nóng hừng hực.
“Quen trong bao lâu?” Đáy mắt anh ẩn chứa ý vui vẻ.
Cô suy nghĩ, tính lại thời gian cụ thể:“Gần ba tháng. So về thành tích còn kém cháu tận ba mươi sáu hạng. Gia thế thì chỉ mới là thiếu gia mới nổi thích khoe khoang. Giờ cháu thấy cậu ta chả có điểm nào tốt đẹp.”
Anh nhìn nét mặt không nóng không lạnh của cô mà có chút khó hiểu, rõ ràng ánh mắt ấy vẫn còn đang nuối tiếc về mối tình ấy thế nhưng lời lẽ cái cay độc thế này.
Anh cau mày nghi ngờ:“Có nhận sai?”
Khúc Yên nhìn xung quanh, sau đó hơi nghiên người lên bàn trống mà có chút nhỏ tiếng.
“Chú đừng nói cha cháu nhá! Cậu ta từng có lần định chuốc rượu cháu say, nhưng mà lúc đó cháu không uống. Cảm thấy vẫn chưa có sự tin tưởng. Đến sau khi kết thúc với cháu, lại bị lộ tin đồn giường chiếu khi say. Cháu nghe đâu là thật, hên từ đầu cháu đã không uống. Nếu không chả biết sẽ có chuyện gì.” Cô thì thầm lấy tay che mép miệng nói với anh, Thẩm Tây Thừa khoanh tay trước ngực hơi cúi đầu im lặng lắng nghe. Khung cảnh ấy, giống hơn là một cặp đôi đang trò chuyện.
Mái tóc suôn mượt ấy theo hơi sương điều hòa trong góc mà hơi chuyển động nhẹ, mùi hương cô theo hơi gió mà sộc vào đầu mũi anh, dễ ngửi mà lại không sử dụng nước hoa làm Thẩm Tây Thừa vẫn là lần đầu thấy mình có điểm khác lạ.
Cô nhớ lại câu hỏi của anh, ngồi thẳng lưng nói tiếp:“Cháu nghĩ cậu ta không phải nhận sai xin lỗi những gì mình đã làm đâu, xin lỗi chỉ là bị cháu phát hiện ra thôi.”