Hằng ngày cô đều ngồi chơi ở phòng khách đợi Thẩm Tây Thừa trở về, anh như có một cục bông nhỏ đang ở nhà, trở về thì sẽ có người vui vẻ mừng anh về.
Hôm nay cũng thế, thấy anh liền chạy tới dang tay ôm lấy anh, trên gười cô có một mùi hương rất dễ chịu, anh hít hà mùi hương trên người rồi, rồi cẩn thẩn bế cô cùng lên lầu, đến phòng liền đóng cửa lại, Khúc Yên được Thẩm Tây Thừa buông xuống.
Anh nhin cô cười nhẹ, giây tiếp theo đã cúi đầu vòng bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, nhìn cô được một lúc lại triền miên hôn lên môi Khúc Yên.
Động tác cởi đồ của Thẩm Tây Thừa càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay anh nóng rực, lả lướt thả chậm trên từng tất da thịt cô, cơ thể cô càng trở nên mẫn cảm, bị anh trêu ghẹo một chút đã có phản ứng sinh ứng.
Cô đang mang thai vốn tưởng trêu ghẹo anh một chút thì anh cũng sẽ không làm gì cô, nào ngờ…thật sự áp bức cô đến thảm thương, dục vọng một đêm phát tiết ra hết.
Đến một lần Khúc Yên không đợi nổi đến ngày sinh, bắt anh phải đưa mình đến bệnh viện để sinh âm xem con cô là con trai hay con gái.
Mấy tháng đầu cô mang thai, Khúc Yên có nghe được cuộc gọi của anh và Bạc Kiêu. Khi đó anh có nói bản thân thích một đứa con gái.
Sau đó khi cô nằm dựa vào người anh, anh còn nói đã chọn ra vài cái tên cho đứa con gái của họ, đã chọn lựa kỹ lưỡng từ lúc họ kết hôn rồi.
Khi đó cô nghi ngờ hỏi:’‘Anh tự tin là con gái sao?’’
Thẩm Tây Thừa gương mặt nghiêm túc, gật đầu chắc chắn ‘‘Là con gái.’’
Khúc Yên cười lạnh, cầm giấy siêu âm đưa cho anh:’‘Là con trai.’’
Thẩm Tây Thừa không nói gì, thế nhưng gương mặt lại ảm đạm đi một chút.
Khúc Yên khó hiểu:’‘Anh làm sao không thích con trai?’’
Anh nhìn cô thật lâu, giọng trầm trầm nói u ám nói:’‘Sau này em sẽ rõ.’’
Ngày cô hạ sinh là một ngày của tháng mười, tuyết ngoài trời rơi xuống như bão, thời tiết bên ngoài thì lạnh lẽo nhưng trong lòng Thẩm Tây Thừa như ngồi trên đống lửa, gương mặt anh tuy không biểu hiện ra nhiều biến đổi nhưng đôi bàn tay lại khẽ run rẩy. Đã gần một tiếng trôi qua, bên trong vẫn im lặng không một tiếng động.
Thẩm Tây Thừa, cha mẹ cô và vợ chồng Bạc Kiêu bên ngoài bồn chồn không yên. Không khí như trĩu nặng xuống, ai ai cũng mang trong mình một suy nghĩ lo lắng khác nhau.
Cánh cửa mở ra.
Một y tá bế đứa bé đi ra ngoài. Vui vẻ nói:’‘Là bé trai, rất khoẻ…’’
Thẩm Tây Thừa đứng bậy dậy, thần sắc anh khó coi, lạnh lẽo hỏi:’‘Vợ tôi thế nào rồi?’’
Y tá có chút ngơ ra, một bác sĩ từ bên trong đi ra, phản ứng nhanh trả lời:’‘Ông Thẩm, Bà Thẩm không sao hết.’’
Thẩm Tây Thừa gương mặt đều lo lắng đến mức đen kịt, bàn tay anh nắm chặt, không kìm nén được mà cất bước đi vào vị trí bàn mổ Khúc Yên đang nằm.
Khúc Yên nhìn thấy Thẩm Tây Thừa vui vẻ cười nhẹ một cái.
Anh đau lòng, nắm chặt bàn tay cô, giọng nói trầm thấp khó khăn vang lên:’‘Có đau ở đâu không?’’
Khúc Yên sinh mổ, trong người còn thuốc gây tê, không có cảm giác đau đớn gì. Cô lắc lắc đầu, thúc giục anh:’‘Anh mai làm giấy khai sinh cho con đi.’’
Anh nhìn cô, ‘‘Một lát liền làm.’’
Anh hỏi thêm:’‘Tại sao lâu vậy mới kết thúc? Có phải gặp chuyện gì rồi không?’’
Khúc Yên dùng ngón tay sờ lên gương mặt anh, Thẩm Tây Thừa dịu dàng nhìn cô, nắm chặt bàn tay cô đưa lên hôn một cái.
Khúc Yên lắc đầu, trấn an anh:’‘Không có sao cả, chỉ là một số chuyện nhỏ thôi.’’
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên, rũ mi trầm mặc.
Trong phòng mổ truyền ra giọng nói của Khúc Yên:’‘Em sinh con không khóc, anh làm sao lại khóc rồi?’’
‘‘Vì em đó! Anh chỉ có một cô vợ này thôi.’’
Khúc Yên nhìn gương mặt tức giận lại kiềm nén đó của anh, cuối cùng cô lại bật cười.
‘‘Vậy anh khi nãy nhìn con chưa?’’
Nghe cô hỏi Thẩm Tây Thừa mới chợt nhớ lại, lúc đó vừa thấy y tá đi ra anh không kịp nhìn đứa bé, đã gấp gáp muốn xem cô tình hình cô như thế nào.
Giọng Thẩm Tây Thừa đều đều:’‘Sau này xem sau.’’
Khúc Yên không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh.
Khúc Yên nhanh chóng được chuyển sang phòng vip, anh trước khi ra khỏi phong mổ đã đều chỉnh lại cảm xúc, gương mặt đã trở về vẻ lạnh lẽo, xa cách như trước đây, khi ra khỏi phòng, đôi mắt đen sâu thẳm bình tĩnh nhìn quanh, không thấy bóng dáng của ai. Chắc Ôn Thành Uy đã lo bên phía của đứa bé nên mới biến mất như thế, Thẩm Tây Thừa mở di động, nhắn số phòng Khúc Yên được chuyển tới rồi cũng cất bước ra khỏi khu vực phòng cấp cứu.
Sau khi hết thuốc gây tê, Khúc Yên cảm nhận dưới bụng mình truyền đến một cảm giác đau đớn kinh khủng, hô hấp cô khó khăn cố gắng làm cho nó trở nên nhẹ xuống, nhưng không biết thế nào bụng cô lại càng đau hơn vì căng thẳng mà căng cứng bụng.
Hốc mắt cô bất trở đỏ lên, đau quá lại thành ra khóc.
Nhìn thấy Khúc Yên khóc, tâm Thẩm Tây Thừa hơi hoảng, sắc mặt anh trở nên tối sầm xuống, giọng nói chứa đầy sự lo lắng và gấp gáp:’‘Tiểu Yên, sao lại khóc? Bị đau ở đâu sao?’’
Nghe thấy lời này của Thẩm Tây Thừa, Ôn Thành Uy và mọi người đi tới quan sát Khúc Yên, gương mặt cô đỏ lên vì khóc, ánh mắt lánh lấp nhìn Thẩm Tây Thừa:‘Sau này em không sinh nữa đâu…’’
Cô đầu hàng nói:’‘Đau quá đi mất.’’
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa tràn ra sự đau lòng, dịu dàng dỗ dàng cô:’‘Được, sau này sẽ không sinh nữa. Một đứa là đủ rồi.’’
.