Ôn Thành Uy đã đậu phía dưới được 15 phút, âu phục giày da chỉnh tề ngồi trong xe. Cách vài phút lại liếc nhìn đồng hồ.
Vừa là dáng vẻ bồn chồn, lại có chút gì đó mong đợi muốn nhìn thấy Khúc Yên.
Phía trên, Khúc Yên vẫn đang thử trang sức theo nhận xét Selena. Sau vài bộ không hợp thì cuối cùng cũng đã có một bộ trang sức vừa phù hợp lễ phục lại phù hợp với cô. Là bộ trang sức kiểu dáng chuỗi rắn đính kim cương xanh lá.
Selena nhẹ nhàng đeo tất cả lên người cô, nếu như không lầm…thì đây là kim cương thật.
Sau khi đeo xong khuyên tai, từ bên ngoài có người mở cửa bước vào.
Là Ôn Thành Uy.
Ông sững sốt như không tin được, gương mặt bàng hoàng mắt chữ A mồm chữ O nhìn giao diện mới của Khúc Yên. Ông lắp bắp lên tiếng:“Đây…đây là…”
Đẹp đến mức khiến người khác không nói được gì.
Cô cười tươi, đuôi mắt vừa sắc bén, vừa có chút tinh nghịch đáng yêu khi nhìn thấy cha mình:“Cha, có phải rất đẹp không? Thế này không ai nhận ra mười sáu tuổi chứ?”
Ông vẽ vòng ở không trung:“Xoay thử một vòng.”
Khúc Yên nghe lời làm theo.
Ông ú ớ, hít một hơi sâu:“Cái, cái này…huhu, con gái ta đẹp đến mức nghịch thiên rồi. Sau lại khéo sinh đến thế không biết, này ta phải bảo vệ tốt mới được, ruồi mật sẽ bu kín mất thôi.” Ông không những chê cô makeup lố quá độ tuổi mà còn hùa theo với những thứ cô đang làm. Giọng ông giống như sắp khóc, nhưng thật ra là tự hào đến mức xúc động.
Đối với ông, con gái xinh đẹp và vui vẻ là được.
Ông chậm rãi đi tới, ý cười trên môi vẫn chưa tan biến. Ông mở lòng bàn tay nâng lên, Khúc Yên hiểu ý chậm rãi đặt lên bàn tay ông.
Buổi tiệc được bắt đầu, rất nhiều phóng viên lẫn những kẻ săn tin góp mặt tại đó rất nhiều. Họ che chúc nhau đứng từ đầu của thảm đỏ đến tận phía cửa chính của nhà hàng.
Khúc Yên chưa tới nhưng từ xa đã bị những chùm tia sáng chói lóe cả một vùng làm cho đau cả mắt, đôi mắt lại nhứt nhói. Hàng lông mi dài khẽ chớp chớp lại, xương hàm trong bóng tối lại xinh đẹp một cách mờ ảo.
Ôn Thành Uy càng nhìn cô càng không yên tâm:“Một lát không được đi xa cha, nếu không thấy cha phải lập tức gọi. Biết chưa?”
Cô gật mạnh đầu chắc chắn, càu nhàu ông:“Cha nói đã ba lần rồi.”
Ông tỏ vẻ nghiêm nghị:“Bao nhiêu cũng không đủ.” Nói xong ông lại xoa nhẹ đầu cô.
Tiếp đó, chiếc xe Maybach của ông dừng trước thảm đỏ, cửa xe phía bên trái bất ngờ mở ra, người xuất hiện là Ôn Thành Uy, vậy…người ngồi bên cạnh ông là ai đây?
Ôn Thành Uy lịch lãm phong độ trưởng thành, dáng vẻ tuấn tú đẹp trai, gương mặt điềm đạm không rõ cảm xúc, ông vòng qua cửa xe bên phải mở ra, một nữ nhân mặc trên người chiếc váy bó sát cơ thể, tà xẻ cao đến đùi. Những ánh mắt và phong viên đổ dồn về phía cô. Tiếng máy ảnh “tí tách” vang lên còn nồng nhiệt hơn kia nảy.
Một mỹ nhân diễm lệ như hoa hồng đen bí ẩn lại quyến rũ xuất hiện, Khúc Yên nhanh chóng đã chiếm trọn màn ảnh với đám phóng viên.
Thiếu nữ tuổi mười sáu đã không còn sự non nót khi xưa, giống như một đóa hoa hồng nở rộ trong màn đêm của buổi tiệc, lại sáng rực như một ánh sao trong chiếc váy đen huyền thắt eo.
Cô ngẩn đầu, tay vòng qua cánh tay Ôn Thành Uy, chiếc váy đen cùng làn da trắng sáng vô thức tạo nên màu tương phản càng khiến cô thêm phần nổi bật, khoe trọn bờ vai thon cùng xương vai xanh xinh đẹp.
Gương mặt xinh đẹp khẽ eyeliner khéo léo ở phần đuôi mắt. Phần đuôi mắt kéo dài tạo nên sự sắc bén, lạnh lùng. Ngoài ra, đôi mắt cô còn thoa một chút nhũ ánh ở viền mắt dưới càng tăng thêm sự cuốn hút cho tổng thể gương mặt cô.
Xinh đẹp giống như được một nhà điêu khắc tạo nên, từ lông mày đến hàng lông mi, không gì là không đẹp, đẹp đến độ hoàn mỹ.
“Chúa ơi, xinh đẹp quá!!” Một người đàn ông đang chụp cô không kìm chế được mà thốt lên một sự khen thưởng từ tận đáy lòng.
Không chỉ riêng nam nhân đó mà tất cả phóng viên khác cũng đều cảm thấy như thế, hoh kinh ngạc với vẻ đẹp của cô. Đứng ở cự li gần có thể nhìn thấy rõ gương mặt cô, cảm xúc tuyệt vời mà hưng phấn này thật sự không có cách làm ngừng lại được.
Cô nổi bật, đẹp hơn cả những nữ nhân từng bước vào đây, là loại sức hút chỉ cần nhìn thôi là đã không thể khống chế nổi tâm can của mình.