Cô nói:“Không phải, tại chú kéo cháu làm hại cháu chạy nhanh thôi.”
Thể chất Khúc Yên vốn không như người bình thường, do từ bé cô sanh non nên cơ thể có chút yếu ớt, chỉ cần chạy nhanh một hồi là cơ thể đã tiết ra rất nhiều mồ hôi, cùng với đó mỗi ngày cô chỉ ngồi trên ghế nên thể chất càng không được tốt.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay của người kia vẫn nắm tay mình, không khó chịu ngược lại còn vui đùa. Khúc Yên đánh một cái thật nhẹ lên mu bàn tay anh:“Hư nè.”
Động tác giống như là trách phạt, cũng giống như là đánh yêu anh. Vô cùng nhẹ nhàng, đôi mắt anh tối đục nhìn cô:“Sau này tôi sẽ chú ý.” Sau đó anh buông cổ tay cô ra, Khúc Yên xoa nhẹ cổ tay nơi anh vừa chạm vào, lòng bàn tay anh có vài vết sạn, rất thô ráp nhưng cũng rất ấm áp.
Khi lên đến tầng bốn, diện tích của cả tầng rộng hơn tầng hai kia nảy rất nhiều, xung quanh đều có những bộ ghế sofa dùng cho một nhóm người ngồi, trên bàn có trái cây và rượu vang. Sàn nhà cũng được lót thảm lông và điều hòa mát nhè nhẹ, so với tầng bên dưới đúng là điều kiện càng tốt hơn.
Khúc Yên có chút ngạc nhiên, trong đầu cứ nghĩ mỗi tầng sẽ còn tùy thuộc vào nhu cầu của khách, nào ngờ càng lên cao cô lại càng trầm trồ, bên dưới đã sang trọng lộng lẫy rồi mà trên này còn cao cấp hơn nữa.
Cô quay qua nhìn anh:“Sao không có ai vậy?” Dù cho có sang trọng hay cao quý thế nào nhưng nhìn không thấy một bóng người, Khúc Yên có chút ngờ vực.
Anh đứng sau lưng cô, tay đúi túi quần. Giọng không chút thay đổi:“Buổi tiệc chỉ cho phép khách ra vào từ tầng ba trở xuống.”
“Tầng này trống hả?” Cô tò mò hỏi.
“Không phải, có thẻ thì sẽ lên được.” Anh dẫn đầu đi trước.
Cô chậm rãi theo sau anh:“Nhưng cháu cũng không có thẻ.”
Anh chậm rãi bá đạo lên tiếng:“Tôi cho phép cháu lên.”
Khúc Yên “Ồ” lên một tiếng, sau đó chạy nhanh đến chỗ Thẩm Tây Thừa, nhẹ nhàng vỗ vai anh như người anh em đang khuyên nhủ lẫn nhau:“Có phải là không tìm được bạn gái để hẹn hò không? Không sao, sau này chú buồn cũng có thể tìm cháu, cháu tìm cho chú…Á, đau đau.”
Khúc Yên nhăn nhó cả gương mặt, tay cô loạn xạ gấp gáp gỡ lấy bàn tay của Thẩm Tây Thừa đang nhéo vành tai mình ra, cô càng gỡ tiếng kêu đau càng khốn khổ càng hét thét lên đau đớn thêm.
“Đừng…đừng nhéo nữa…không nói nữa…” Cô không biết mình sai ở đâu, nhưng cũng biết sau vấn đề “bạn gái” đó thì anh động thủ với cô. Khúc Yên đỏ hoe mắt nhận lỗi về mình.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô sau đó từ từ buông ra, Khúc Yên xoa lỗ tai đang đỏ như máu của mình, vội lấy tóc che lại tức tối lên.
Cô chỉ tay thẳng mặt anh:“Chú…”
Sau đó lại bất an tự lùi về sau hai bước để tạo khoảng cách đủ an toàn, giọng nói có vài phần tổn thương nhìn Thẩm Tây Thừa:“Thẩm Tây Thừa, chú đừng có quá đáng. Cháu chỉ trêu chú có vài câu chú liền không nhường nhịn mà nhéo tai cháu.”
Cô nói tiếp:“Nếu sau này cháu không thể nghe bài giảng, bị tổn thương thính giác không ai chịu lấy cháu thì chú lấy cháu à?” Khúc Yên vô cùng tức giận, không kiêng dè gì thoải mái mắng anh, phần tai bị anh nhéo đau điếng mà nhứt nhói cũng có cảm giác như bị kim châm.
Thẩm Tây Thừa nhạy bén nhận ra cô vừa gọi thẳng tên mình, không tỏ thái độ gì chỉ yên tĩnh nhìn cô.
“Tôi cưới cháu.” Anh nghiêm túc nói.
Khúc Yên quay phắc lại nhìn anh, cô bị sốc với lời anh vừa nói chỉ biết trợn chừng mắt, mở to đồng tử nhìn anh.
Anh thì lại chín chắn hơn, nhìn cỡ nào cũng không giống như nói giỡn, cả khí thế mạnh mẽ đó cũng không một tí trêu đùa nào. Hoàn toàn là một bộ dáng nghiêm túc mà nhìn cô.
Con mẹ nó, bị điên thật rồi!!