“Cháu không giống Ôn Thành Uy.” Anh nói.
Cô nghe không hiểu, chớp mắt hỏi lại:“Không giống chỗ nào?”
Anh giải thích cho cô hiểu:“Cậu ra rất hay đánh nhau trong trường, tính khí không tốt thường hay tìm tôi hoặc Bạc Kiêu giải quyết cơn giận, học hành toàn đứng cuối lớp. Là cậu thiếu niên rất bồng bột và ngông cuồng.”
Cô nhíu mày:“Cháu thật ông ấy rất ôn nhu ấy ạ?”
“Đó là sau khi có cháu.”
Khúc Yên thở dài:“Nếu mẹ cháu cũng thoáng thế thì tốt biết mấy, bà ấy có tính cách quá toàn cầu, chỉ hài lòng khi cháu đạt điểm tối đa. Trước đó mẹ cháu cũng học rất giỏi sao ạ?”
Hồi sau anh lắc đầu.
Cô trợn mắt:“Không giỏi sao?”
Mắt anh nhìn thẳng, lộ ra xương hàm góc cạnh mạnh mẽ xinh đẹp:“Không phải…”
Khúc Yên:"…" Cô im lặng chờ câu trả lời kế tiếp.
“Tôi không biết.” Anh suy ngẩm một hồi:“Có lẽ là giỏi, thành tích của Khúc Nhã Tinh tôi không quan tâm, mà cũng không rảnh để quan tâm.”
Khúc Yên nhìn anh trầm trồ, giơ ngón tay cái để khen gợi anh:“Đúng là học bá, ngoài học tập và kiếm tiền ra thì không có gì đáng bận tâm. Chú đỉnh thật đấy.”
Đôi mắt cô như có ánh sao, trong suốt xinh đẹp mà vô cùng ngọt ngào trong khoảng khắc nhỏ ngắn ngủi. Khúc Yên cũng từng muốn loại bỏ tất cả ra ngoài đầu chỉ còn chừa lại việc học, quả thật vào một ngôi trường chuyên không dễ, kiến thức sâu và thuộc loại nâng cao học vô cùng nặng nề.
Thế như cô cũng không vì thế mà bỏ cuộc. Tất cả những học bá, đại thần trên thế giới này có chung một công thức là “Không Bao Giờ Bỏ Cuộc”.
Cô đắn đo, nịnh nọt lắc cánh tay anh mà khẩn cầu:“Chú Thẩm, chú giúp cháu lấy học bạ đi. Dù trước đó ông ấy có học yếu kém thế nào cháu không thèm quan tâm, nhưng mà cũng không thể để ông ấy nhìn học bạ cháu được.”
Thẩm Tây Thừa nghe Khúc Yên ầm ĩ bên tai mà nhứt cả đầu, cô nói khàn hết cả giọng anh mới gật đầu đồng ý.
Khúc Yên hài lòng, anh bị hành động quá khích của cô làm cho buồn cười, nhẹ giọng nói lại:“Tại sao không được nhìn học bạ cháu?”
Khúc Yên nói:“Không muốn ông ấy thất vọng.”
Khúc Yên lại ríu rít như chú chim sẻ nhỏ, Thẩm Tây Thừa im lặng lắng nghe, có đôi khi còn đáp vài câu với cô.
“Chú Thẩm xinh đẹp, muốn chụp cùng nhau một tấm không?” Cô rảnh rỗi lấy di động ngỏ ý.
Anh mấp máy môi muốn nói gì đó.
Sợ anh mở lời là liền sẽ từ chối, cô lại nói thêm:“Chỉ một tấm thôi, cháu hứa sẽ không đem ảnh của chú cho chị gái nào xem đâu.”
Ý của anh không phải thế này.
Anh trầm giọng khẳng định:“Chắc chắn?”
Cô giơ tay thề thốt:“Cho cháu mười lá gan cháu cũng không dám.”
Anh gật đầu. Ngầm chấp nhận yêu cầu của cô.
Khúc Yên trong lòng như nở hoa, nhanh chóng mở khóa màn hình chính bấm vào máy ảnh.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện gương mặt xinh đẹp của cô, Thẩm Tây Thừa đột nhiên lên tiếng:“Để tôi.”
So với cô, cánh tay cường tráng của anh dài hơn rất nhiều. Tầm nhìn trong di động cũng rộng hơn, mái tóc đen dài óng ả, vô cùng mượt mà.
Khoảng cách của hai người bị rút ngắn lại, phần đầu anh cao hơn cô một chút, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại xinh đẹp cũng xuất hiện cùng cô trên màn hình. Anh nghiên đầu tới gần, đôi môi cô cong lên cười.
Vài giây sau cô nghe “tách” một tiếng, điện thoại nhiều thêm ảnh chụp chung của hai người. Khúc Yên ngơ ngác, cô còn chưa kịp tạo dáng hoàn chỉnh thì anh đã chụp rồi.
Anh trả di động cho cô, Khúc Yên thuận miệng nói “Cảm ơn”.
Trong ảnh Khúc Yên cười mỉm xinh như hoa với kiểu tóc và lối trang điểm phá cách, bên cạnh là một quý ông chửng chạc đôi mắt phượng dài vô cùng lạnh lùng, khó gần nhưng lại đẹp đẽ vô thực.
Sự kết hợp ấy không ngờ lại tạo ra một bức ảnh rất đẹp, giống hơn là nhan sắc được nhân đôi bởi Visual nổi bật của hai người. Đẹp lại càng thêm đẹp.