Thẩm Tây Thừa đút tay vào trong túi quần, lạnh nhạt nhìn Bạc Kiêu đang đứng ở phía đối diện mình.
“Có muốn bị tôi đánh như nhiều năm về trước không?” Anh nhìn gương mặt đang thiếu đòn của Bạc Kiêu không khỏi bực dọc, vô cùng ngứa mắt với sự xuất hiện của Bạc Kiêu.
Giọng anh lành lạnh phát ra tuy không có chút tức giận gì nhưng đối với Bạc Kiêu lại sợ không nhẹ.
Bạc Kiêu cười lấy lòng, giả vờ nhìn đồng hồ:“Aida, tôi lại quên rồi. Hình như có vài thứ tôi chưa giải quyết xong, cần phải về làm ngay.”
Anh ta xoa đầu Khúc Yên:“Cháu cố gắng làm quý nữ cậu ấy đi, chịu đựng thêm 1 khoảng thời gian nữa đến khi nào cậu ta có bạn gái sẽ tự động buông tha cho cháu thôi.”
Cô cáu kỉnh, tiếng như muỗi kêu:“Biết nào chú ấy mới có bạn gái trời?”
Bạc Kiêu nghe xong cũng thấy có lý nhưng hình như lỗ tai ai cũng rất thính, chắc chắn đã nghe thấy rồi, anh ta nào dám ở lại lâu thêm bèn nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy thục mạng rời đi trong tích tắt.
Khúc Yên đẩy đẩy tô cháo vẫn còn nóng ra, không cam tâm nói với anh:“Không thể ăn.”
Anh cầm khay cháo lên thổi thổi cho nguội, chiếc ghế anh ngồi thấp hơn giường bệnh của cô nên giờ chiều cao cả hai không chênh lệch là mấy.
Cô chớp mắt nhìn anh, gương mặt dù nhìn ở khoảng cách gần hay xa vẫn đều rất đẹp trai và tuấn tú, nhìn anh không ai nghĩ anh đã ngoài ba mươi tuổi đâu. Ít nhất nhan sắc này hệt như là minh tinh không bị thời gian ảnh hưởng đến vẻ đẹp của mình.
Anh đút muỗng cháo đến trước miệng cô, Khúc Yên nhăn nhó nhìn muỗng cháo lại gương đôi mắt nhìn anh như người ngoài hành tinh:“Chú tính là gì?”
Anh có chút hung dữ, bá đạo không thèm hỏi cô:“Không ăn thì tôi đút cháu ăn.”
Cô có cảm giác rất lạ, trong lời nói ấy có sự áp đặt giống như muốn kiểm soát cô, lại có sự bất lực nhưng cũng có cả sự dung túng trông thoáng chốc. Khiến cô không cách nào tiếp nhận nổi sự đặc quyền mâu thuẫn này.
Cô định phản bác thì Thẩm Tây Thừa đã đút cháo vào miệng cô, nhiệt độ ấm nóng không làm cô lưỡi bị phỏng, cô nhăn mài chép chép miệng vài cái cảm nhận hương vị trong miệng mình.
Cô tròn mắt hỏi anh:“Chú mua cháu ở đâu thế?”
Anh lạnh nhạt đáp:“Tôi làm.”
Khúc Yên từng có lần nhập viện tận 1 tháng liền, phải kể đến cách vài ngày phải lấy máu để theo dõi sức khỏe, liên tiếp thế là 1 tháng trời. Lúc đó từ một con gái có tí da thịt khi xuất viện lại trở nên gầy gò đi rất nhiều.
Mỗi ngày đều phải ăn những món cháo với hương vị nhạt nhẽo ấy đến mức chỉ cần ngửi mùi thôi cô đã muốn nôn ra hết ra ngoài. Từ đó trở đi, món cô ghét nhất chính là cháo.
Khúc Yên bị sặc ho vài tiếng:“Chú nấu thật sao?”
Anh thấy cô ho khẽ vuốt lưng, vừa không vui hỏi:Làm sao?"
Cô lắc đầu, nhớ tới hương vị của tô cháo lại có chút thèm ăn. Hương vị rất ngon, hạt cơm rất mềm, mà nước có chút hơi ngọt. Vừa vặn hợp với khẩu vị của cô.
Khúc Yên tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, bàn tay thon thả trắng nõn cầm lấy khay cháo trong tay anh:“Cháu lớn rồi để cháu tự ăn.”
Ánh mắt anh liếc xuống dưới đường viền mặt rõ nét của cô, từ đó dời xuống xươn vai xanh xinh đẹp lộ ra, tiếp đó ánh mắt anh híp lại có chút mờ mịt nhìn nơi đường cong trước ngực của cô
Anh rũ mắt thầm nghĩ, đúng thật là đã lớn rồi.
“Chú về sao?” Cô nhìn anh giống như muốn rời đi gấp gáp hỏi.
Biểu cảm gương mặt cô bỗng nhiên xụ xuống, dáng vẻ tủi thân lại cô đơn cực kì.
Anh không nói gì, đôi mắt khẽ nhìn đôi tay trắng ngần của cô, chần chừ một lúc lấy từ túi ra thứ gì đó rồi đeo vào cổ tay cô, một cái đồ buộc tóc màu hồng nhạt xuất hiện trên làn da trắng sáng ấy
Cô kinh ngạc, vui vẻ hỏi anh:“Cho cháu sao?”
Anh quay mặt đi, biểu tình vẫn là sự lạnh lùng khó gần trước đó:“Chỉ là tiện tay mua.”