Bạc Kiêu dùng khăn lau nhẹ gương mặt lẫn mồ hôi trên mặt cô, lại không kiềm được mà chíu chặt mày. Nhìn Thẩm Tây Thừa dùng một tay xoa nhẹ bả vai cô giống như là đang dỗ dành cô ngủ.
Từ bên ngoài bác sĩ đi tới, phía sau ông là Dì Mai, Bạc Kiêu nhường chỗ cho bác sĩ đến để xem xét sức khỏe cho cô, ông ấy sờ trán rồi đo thân nhiệt cơ thể cô nói:“Đã hạ sốt rồi, tâm trạng con bé quá tệ nên dẫn đến cơn sốt cứ liên tục bị kéo dài. Khi thức dậy cho bệnh nhân uống thuốc vào sẽ ổn. Nhớ không được để bệnh nhân quá kích thích đến đại não thần kinh, vấn đề tâm lí ảnh hưởng quá nghiêm trọng.”
Bác sĩ đưa đơn thuốc đã kê sẵn, trong đó có hướng dẫn lượng uống rõ ràng đưa cho Bạc Kiêu, sau đó lại truyền thêm nước biển cho cô, có chút thương cảm:“Về tẩm bổ nhiều một chút, cơ thể thế này không biết còn tưởng gia đình không cho ăn uống đầy đủ để gầy ốm đến mức này.”
Bạc Kiêu liên tục gật đầu, tiếp thu hết những lời Bác sĩ vừa nói. Sau khi Bác sĩ đi thì bên ngoài có một bóng dáng vội vã bước vào, là Ôn Thành Uy.
Đầu tóc ông rối bù, quần áo sộc xệt không chỉnh tề, gương mặt ông gáp gấp tới mức còn không nhớ đến quay lại đóng cửa phòng mà để nó mở toang hoang, Dì Mai bất lực lắc đầu xoay người đóng cửa phòng lại.
Ông lo lắng vội vội vàng vàng bước tới giường bệnh, sững sờ nhìn gương mặt tái nhợt cô đang nằm yên ở đó ngủ. Dáng vẻ cô vừa mệt mỏi vừa yếu đuối.
Ôn Thành Uy cũng không khá hơn, hai ngày nay ông lo về chuyện hợp tác mà không để ý thời gian cũng không mang điện thoại theo bên người, lúc hợp đồng sắp kí thành công ông lại nhận cuộc gọi từ người trong nhà báo về tình trạng của cô, ngay lập tức hủy cuộc hợp tác mà trả về.
Giấc ngủ cũng chưa quá 5 tiếng, cơ thể ông uể oải đến mức sắp kiệt sức nhưng cũng phải cố gắng trụ vững mà đi đến đứng trước mặt cô.
Ông đi lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của cô, gương mặt cô bắt đầu lạnh lẽo, hơi thở cô cũng trở lại như bình thường nhìn cô như đang tận hưởng giấc ngủ sau nhiều ngày mệt mỏi vậy.
Ông thoáng an tâm, thở phào một hơi nhẹ lòng ngước lên lại nhìn trúng Thẩm Tây Thừa. Ông kinh ngạc hỏi.
“Cậu cũng ở đây sao?”
Thẩm Tây Thừa:"…"
Vài tiếng sau Khúc Yên thức dậy, trạng thái đờ đẫn vừa mới ngủ dậy. Cơ thể vô cùng dễ chịu, trong thân nhiệt, cơ thể cô đã ổn định trở lại.
Khúc Yên duỗi thẳng kéo căng cánh tay giãn gân cốt, tháo ống truyền trên tay kéo chăn bước xuống giường.
Lại đảo mắt đến bộ ghế sofa, Thẩm Tây Thừa đang vắt chéo chân dáng vẻ lạnh lùng ngồi đó nhìn mình.
Cô bước xuống giường đi tới ngồi cạnh anh, nghi ngờ hỏi:“Sao chú lại ở đây?”
Nhìn Khúc Yên giống như là ngủ một giấc liền khỏe lại, đến cả đi lại cũng không phải là dáng vẻ yếu đuối mà loạng choảng gì.
Một tay anh trụ ở gáy, bàn tay lớn khác sờ trán cô xem nhiệt độ.
Khúc Yên ngớ ngẩn nhìn động tácq của anh.
Quả thật là cơn sốt đã hạ xuống rất nhiều, đôi con ngươi cô trong suốt nhìn xuống máy tính anh. Anh chỉ sờ trán cô chứ không hề muốn trả lời gì câu hỏi của cô, phắt lờ đi bóng dáng cô ngồi kế bên, hiếm thấy cô lộ vẻ ngờ vực nhìn anh. Cô đảo quanh phòng nhìn.
Cô thầm nghĩ. Quái lạ, tại sao chỉ có mình tên này ở đây.
Cô vừa tĩnh lại vẫn còn rất mơ mang, như từ mới trên trời rớt xuống. Cô dùng tay gõ nhẹ vào mu bàn tay to lớn cứng cõi của anh.
“Chú Thẩm?”
Thẩm Tây Thừa:"…"
Khúc Yên dùng lực lớn hơn gõ vào tay anh:“Chú ơi, Chú Thẩm…”
Vẫn không thèm trả lời cô, nhìn còn chẳng buồn liếc nhìn cô một cái.
Cô gọi:“Thẩm Đại Ca?”
Lúc này anh mới cau mày nhìn qua cô, lạnh lùng nói:“Có chuyện gì?”
“Cha cháu về chưa?”
Anh còn ngồi sờ sờ ở đây mà tâm trí toàn nghĩ đến người khác, đúng là rất biết cách chọc giận người khác tức chết mà!
Anh có chút hung dữ:“Câm miệng.”
Cô bĩu môi:“Miệng cháu, cháu nói…”
Cô nghiên đầu hỏi:“Chú giận cháu cái gì sao?”
Mắt anh dán trên màn hình máy tính, ngắn gọn đáp:“Không có.”
Cô lại càng khó hiểu, chọt vào bắp tay cưng cứng của anh:“Thế sao lại không nói chuyện với cháu.”
Anh không trả lời, nhưng sau đó lại quay qua hơi tức giận:“Khi nảy cháu gọi tên Bạc Kiêu.”
Cô nghe xong thì hiểu ra ngay, áy náy xoa vành tay mình:“Chú thấy cháu không lễ phép ạ? Lát cháu sẽ…”
Anh ngắt lời cô:“Vì sao không gọi tên tôi?”