Cô không hiểu được cái suy nghĩ đó của anh, đầu óc vô cùng rối rắm:“Chú Thẩm, chú…” Cô không biết mình nên trả lời Thẩm Tây Thừa thế nào. Cô không hiểu anh, hoàn toàn không thể hiểu nổi với loại suy nghĩ đó.
Bỗng nhiên anh đứng dậy, đôi chân dài sải bước ra ngoài.
Cô hỏi:“Chú đi đâu vậy?”
Anh vừa mở cửa vừa nói:“Gọi Bác Sĩ.”
Sau khi anh đi, cô lại càng suy nghĩ đến mức rối như tơ vò. Có chút hơi sợ với con người của anh, qua nhiều lần tiếp xúc cô đoán tính cách anh có vài phần muốn kiểm soát tất cả trong tay, nó cũng áp dụng lên người Khúc Yên.
Cái này, cũng gọi là một sự bảo vệ sao?
Khi anh trở về sau lưng đã có Bác Sĩ theo sau, ông ấy hỏi về mấy vấn đề sức khỏe. Cô đều nghiêm túc trả lời ông ấy, Bác sĩ kết luận cô đã có thể xuất viện nhưng vẫn phải cẩn thận về khẩu phần ăn của mình
Bác sĩ rời đi cô lại lúng túng nhìn Thẩm Tây Thừa:“Chú giúp cháu làm giấy xuất viện nhá?”
Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô:“Tôi là người làm ăn, không phí công vào những việc không có lợi.”
Cô liếm môi, bất an hỏi:“Chú muốn gì?”
Anh nghiêm túc suy nghĩ, nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt cô:“Hôn tôi 1 cái. Tôi sẽ giúp cháu.”
Cô nhăn mày:“Chú Thẩm, đến cả cha cháu cháu còn chưa hôn đâu đó.”
Anh khẽ cười nhạt bỏ lại 1 câu:“Cháu ngồi yên đây. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Cô cứng ngắt gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn anh với dáng vẻ phức tạp.
Tên đàn ông này, xung quanh luôn có một loại khí thế bức người rất dễ choáng ngợp kẻ khác.
Sau khi ra khỏi cửa bệnh viện, cô nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao. Những tia nắng chiếu rọi xuống làm tầm mắt khiến cô không thể nhìn trực diện nhưng cái nắng gắt gao ấy lại là thứ cô yêu thích nhất.
Chỉ có thấy mặt trời mới khiến cô cảm thấy thoải mái, ở trong bệnh viện không khí toàn mùi sát trùng. Ra đến ngoài hít không khí trong lành này cô càng vui vẻ hơn.
Thẩm Tây Thừa lái xe trở cô vào trong dinh ngôi biệt thự Ôn Gia, trở về mọi người rất vui vẻ mà ngay lập tức trở nên huyên náo, nhìn cũng biết mọi người đều dành cho cô sự yêu quý đặc biệt.
Khúc Yên lên phòng, Thẩm Tây Thừa cũng đặt vali xuống phòng cô. Cô ngã lưng xuống chiếc giường mềm mại, cảm thán một phen:“Thoải mái quá.”
Anh nhìn quanh phòng, tôn màu trắng sạch sẽ với không khí thông thoáng vô cùng, ở trong góc phòng ngay bức tường cửa ra vào có đặt một chiếc bàn học bằng loại gỗ đắc tiền. Cách đó không xa là chiếc bàn dài cùng chiếc tivi lớn để ở trên, phía trong góc là một tủ quần áo, bên cạnh cuối phòng là một phòng tắm không nhỏ.
Ngăn nắp và rất kĩ lưỡng. Trong phòng thoang thoảng mùi hương thơm gì đó hòa lẫn với mùi hương từ trên người cô.
Trên đầu tủ cạnh giường có một bức ảnh nhỏ, trong bức ảnh cô gái nhỏ cười thật tươi bên cạnh là một cậu nhóc nhỏ khác cũng đang nhìn phía ống kính nghiêm túc chụp hình. Ngũ quan tinh tế, đôi mắt xanh ngọc bích xinh đẹp, cả gương mặt dù vẫn còn sự non nót nhưng trong đó đã có sự sắc sảo đẹp từ khi còn rất nhỏ.
Họ chụp nhân dịp lễ tốt nghiệp của cấp 1, bàn tay của hai đứa nhóc đan xen vào nhau giống như là cặp đôi nhí nhìn vừa trong sáng, vừa có loại tình cảm đặc biệt dành cho nhau.
Nhìn qua đã thấy Khúc Yên đã ngủ, Thẩm Tây Thừa bế cô đặt ngay ngắn rồi bước nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa cô chầm chậm mở mắt, ngồi bật dậy thở phào nhẹ nhõm mà tim cứ đập vang liên hồi.
Khi nãy cô cảm nhận đôi môi của anh vô ý chạm vào môi dưới mình, cô nhớ lại đưa tay lên sờ. Nuốt một ngụm nước bọt kinh hãi, đầu óc như chong choáng liên tục chao đảo.
Cô sững sờ, không phải là cảm giác của cô mà là anh thật sự đối với cô là loại cảm xúc đó.
Sóng lưng cô lạnh toát, lần đầu tiên có ý né tránh đi Thẩm Tây Thừa.