Yết hầu Mạc Hàn chuyển động, định hỏi gì nhưng phía sau cô lại xuất hiện vài bóng người, cậu nâng mắt nhìn lên. Trước mặt là người đàn ông có gương mặt thoạt nhìn rất giống Khúc Yên đang trừng mắt tức giận nhìn mình.
Ánh mắt đỏ ngầu giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, cô theo tầm mắt nhìn lại sau lưng mình thì thấy sườn mặt Ôn Thành Uy với gương mặt vô cùng phẫn nộ. Phía sau lại là Thẩm Tây Thừa đứng cách đó không xa đút tay vào trong túi quần, gương mặt tuấn tú nhìn cô có phần lạnh đi vài phần. Cô hốt hoảng đứng dậy.
Cô nhìn anh, trái tim đập loạn cả lên. Không phải vì loại cảm xúc rung động nào và là vì sự việc anh vừa làm, việc anh gọi cha cô đến đây đến khiến chuyện càng thêm rắc rối thêm.
“Khúc Yên!” Ông hắng giọng.
Cô giật mình nhìn ông giống như vừa bị giám thị bắt tang mình vừa cúp tiết học.
“Dạ…!” Cô gấp gáp nói.
Ông nhìn Mạc Hàn, đôi mắt đầy vẻ đề phòng:“Đây là ai?!”
Cô mím môi, tâm tình phức tạp:“Bạn con.”
Ông càng tức tối hơn:“Nói dối! Rõ ràng con đang hẹn hò!”
Cô trĩu mắt, đôi chặt có chút nhíu chặt lại. Rõ ràng cô bị gò bó với những câu nói của ông. Ông từng bảo, sẽ không giống mẹ cô. Như những việc này lại y hệt như Khúc Nhã Tinh mẹ cô đã từng làm.
Cô cười khổ:“Cha, đây là bạn con! Không phải bạn trai con, tới giới tính rất quan trọng trong 1 tình bạn sao?”
Ông nghiến răng, rõ ràng là cô sai nhưng thấy Khúc Yên cứ một hai bênh vực Mạc Hàn ông càng nóng máu hơn:“Không an toàn!”
Cô có chút nhạy cảm với những câu hỏi của ông, những câu hỏi đó cô càng chạnh lòng đau đớn bội phần, tưởng rằng người đàn ông mà cô từng hi vọng này sẽ không can ngăn vào bất kì cái gì của cô, giờ lại bị tát đến sưng cả mặt. Có chút đau.
Cô nhìn Mạc Hàn:“Chúng con gắng bó và chơi chung từ bé, khoảng thời gian 10 năm đủ dài hơn cha ở cùng con rồi. Đến cả mẹ cũng chưa chắc sẽ ở bên cạnh con lúc con buồn giống cậu ấy đâu.” Giọng cô rất nhẹ, nhưng trong lời nói ấy 10 phần là sự ủy khuất cùng đau lòng.
Ông nhíu mày nhìn cô, có chút phiền lòng giọng cũng không còn dữ tợm như ban nãy:“Yên Yên, con…”
Cô quay qua nhìn Thẩm Tây Thừa, đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng:“Sau này nếu có gặp tôi thì chú cũng đừng xen vào, giáo dục ở phương Tây đã dạy từ lúc rất nhỏ rồi về giới tính nam nữ. Tôi không phải loại con gái cứ thích là liền tìm người phóng túng khiến chú phải mỗi khi gặp tôi đều thấy phiền đâu, cậu ta hiểu tôi hơn bất kì ai trên đời này! Kể cả mẹ…” Cô quay sang nhìn ông, khẽ cười:“Lẫn cha.”
Đều không ai hiểu tôi bằng Mạc Hàn.
Khúc Yên không đợi 2 người đàn ông này kịp đáp lại luồn người nắm tay Mạc Hàn kéo cậu rời đi.
Khi đi qua Thẩm Tây Thừa, anh nhẹ giữ ống tay áo cô lại, Khúc Yên nhìn không nói gì, bàn tay nắm lấy Mạc Hàn tăng thêm lực đạo. Cậu im lặng nhìn Khúc Yên không nói câu nào, Khúc Yên không chút nể nang dứt khoát nắm cổ tay anh dứt ra. Đáy mắt chứa không ít sự thất vọng.
Cô xoay người rời đi, bàn tay anh không còn trọng lực rơi xuống, trái tim như có cục đá đè lên. Những lời cô nói lại được lặp đi lặp lại.
Sau này nếu có gặp tôi thì chú cũng đừng xen vào!
Gặp tôi thì chú đừng xen vào.
Gặp tôi đừng xen vào.
Đừng xen vào, đừng xen vào.
Đầu óc anh cứ ong ong không nghe thấy gì, thẫn thờ tầm mắt vô định nhìn không trung. Trái tim, thắt chặt lại.
Khoảng cách mà anh cố gắng kéo lại gần lại chính anh đẩy nó ra xa rồi.