Khi Khúc Yên về đến khách sạn liền nằm dài trên giường lớn, miệng không ngừng than vãn. Mộc Kiều Noãn theo sau đóng cửa lại. Nhẹ nhàng đặt đồ của cô xuống ghế sofa. Đi tới ngồi kế bên cô.
“Cả tháng nay cậu đi đâu vậy?” Cô ấy lên tiếng hỏi Khúc Yên.
Cô nhắm mắt, trả lời:“Về Trung Quốc thăm cha mình.”
Mộc Kiều Noãn khẽ “À” một tiếng, sực nhớ ra gì đó:“Nãy cậu có gặp Cố Quyền không?”
Khúc Yên nghe cái tên chướng tai này thì ngồi bật dậy:“Tại sao lại nhắc đến tên đó?”
Mộc Kiều Noãn mím môi, nhìn cô kích động thế thì chắc chưa gặp rồi:’‘Khi nảy cậu ấy cũng tới xem cậu đấy. Khi kết thúc liền nhanh chóng rời đi.’’
Khúc Yên cười lạnh:"Không quan tâm đâu. Giờ thì tên đó có chết chắc gì tôi quan tâm. Cùng lắm viếng thắp 1 nén nhan.’’
Mộc Kiều Noãn cười bất lực:"Chung lớp mà, vào học chẳng phải cũng gặp mặt thôi sao?’’
Cô nhìn Kiều Noãn đang nhắm mắt nằm trên giường, có chút do dự:“Tôi…sẽ về Trung Quốc học hết cấp 3.”
Lần này đến lượt Mộc Kiều Noãn kích động, cô ấy đứng lên nắm lấy bả vai cô lắc liên tục:"Tại sao??’’
Khúc Yên mím môi, có phần đắn đo:’‘Tôi muốn dành nhiều thời gian nhiều hơn cha mình.’’
Mộc Kiều Noãn đờ đẫn buông lỏng tay cô ra. Giống như bị mất đi phân nửa linh hồn:“À, là vậy sao? Sau này chắc không có cơ hội gặp cậu.”
Khúc Yên vỗ nhẹ gương mặt đang buồn rầu của Mộc Kiều Noãn mà dùng lực xoa xoa:“Nói như là không thể gặp lại vậy. Tôi sẽ về thăm cậu mà.”
Mộc Kiều Noãn bĩu môi khinh thường cô. Khúc Yên đột nhiên có chút buồn cười.
Cô nhẹ giọng hỏi:“Tôi dẫn cậu đi ăn. Thế nào?”
Mộc Kiều Noãn vốn đang buồn bã đôi mắt đột nhiên sáng bừng lên. Chẳng phải Khúc Yên bảo sẽ về thăm cô ấy sao? Cũng không đến nổi phải buồn rầu đến thế.
Mộc Kiều Noãn tự trấn an mình, sau đó vui vẻ mà giật đầu.
Sau khi họ đến nhà hàng và bắt đầu ăn Mộc Kiều Noãn nói rất nhiều về những việc xảy ra trong thời gian gần đây, có vài chuyện liên quan đến Cố Quyền nhưng cũng không làm tâm trạng cô bị bất kì ảnh hưởng nào, đó là đều Mộc Kiều Noãn rất vui và cảm thấy yên tâm hơn về Khúc Yên hiện tại.
Khi kết thúc buổi ăn cả hai lại đến chơi ở khu giải trí, chơi chưa được bao Mộc Kiều Noãn lại chán nản mà lôi kéo Khúc Yên đến trung tâm thương mại mua đồ.
Nói là mua đồ nhưng thật ra Mộc Kiều Noãn chỉ là muốn cùng cô đi vào trung tâm thương mại cho có không khí mát mẻ thôi.
Khi đi đến khu mua đồng hồ dành cho nam, Khúc Yên lơ đãng nhìn rồi dừng lại.
Mộc Kiều Noãn không hiểu khô khoai gì đã bị Khúc Yên dùng lực lớn kéo vào trong.
Mộc Kiều Noãn ngơ ngác:“Cậu mua cho ba mình sao?”
Khúc Yên suy nghĩa một hồi nhớ đến ông có vài chiếc đồng hồ đắc đỏ lập tức lắc đầu.
Mộc Kiều Noãn trừng mắt kinh ngạc:“Bạn trai?”
Khúc Yên vội lấy tay che miệng cô bạn mình lại, đè thấp giọng nói:“Tôi mua cho một người chú.”
Cô ấy lúc này mới thu lại sự kinh ngạc, không quá am hiểu về gia thế hiển hách của Khúc Yên bên Trung nên cũng không có bất kì kinh ngạc nào.
Ra ngoài khu trung tâm thương mại, Khúc Yên đắn đo một lúc muốn nhờ vả cô nhóc kế bên mình làm một việc.
Cô liếm môi, cười cười nịnh nọt:“Cậu có thể đến phòng lấy giúp giùm tôi vài thứ được không?”
Cô ấy không vội đồng ý, hỏi thăm dò:“Nhưng là cái gì?”
Nghe được câu trả lời, chắc chắn là Mộc Kiều Noãn đã không có ý từ chối yêu cầu của cô, Khúc Yên ngay tức khắc kéo cô ấy ra lộ lớn gọi xe:“Cậu sẽ biết ngay thôi.”
Đột nhiên Mộc Kiều Noãn cảm thấy được chuyện chẳng lành nhưng vẫn im lặng chờ cô mở miệng trước.
Cho đến khi xe taxi đậu trước cửa ngôi biệt thự nhà cô, Khúc Yên mới chịu mở miệng nói. Cô muốn nhờ Kiều Noãn lấy hết những giải thưởng mà cô đã để trong tủ kính ở phòng mình.
Khi nghe xong cô ấy có chút ngạc nhiên nhưng sau đó vẫn hiểu ý cô, bước xuống xe đi vào nhà cô.
Khúc Yên nhìn vào ngôi biệt thự quen thuộc của mình, đôi mày khẽ nhíu lại, trái tim bất giác đau nhói lên.
Cô tự hỏi.
Giá như trước đó mình đủ mạnh mẽ để bộc lộ nội tâm của mình thì có lẽ cha mẹ cô đã không đến mức phải ly hôn, nhiều vấn đề tạo thành những mãnh vỡ lớn. Nhưng trong những vụn kính vỡ đó có tám phần là liên quan đến Khúc Yên.
Cô cười chua xót, đôi mắt bắt đầu cay đi. Cuối cùng sự xuất hiện của cô trên của đời này cũng chỉ là một tai họa mà thôi.