Nếu bức thư của chiến thần Đông Hoang đại diện cho ý tưởng bắt đầu của Trần Thiên Hạo, vậy thì giây phút này, bức thư ấy có thể xé bỏ rồi.
Một người tiếp xúc trên cơ sở tình yêu, làm sao có thể không yêu kia chứ?
Trần Thiên Hạo không làm được.
Anh muốn dùng cách riêng của mình để bắt đầu lại.
“Tiểu Nguyệt, trước đây anh quả thật đã làm rất nhiều chuyện khiến em đau lòng”.
“Vậy nên, chúng ta có thể chấm dứt mối tình này tại đây”.
Trần Thiên Hạo nói thật chậm rãi.
Tuy đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhưng khi nghe Trần Thiên Hạo chính miệng nói ra, Lưu Tiểu Nguyệt vẫn cảm thấy lòng mình nhói đau, có phần không chấp nhận được.
Vành mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Nếu anh cũng chọn cách kết thúc, vậy anh có thể đi được rồi, em không muốn có bất cứ dây dưa gì với anh nữa”.
Lưu Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói, giọng đã có phần khàn đi.
Trần Thiên Hạo bèn trực tiếp quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn vốn nên xuất hiện trong lễ cưới.
“Tiểu Nguyệt, từ nay về sau, Trần Thiên Hạo này sẽ bắt đầu một mối tình mới cùng em”.
“Chỉ có anh và em thôi”.
“Em đồng ý gả cho anh nhé?”
Hành động này làm Lưu Cảnh Minh giật mình đến mức ngồi phịch xuống sàn, đoạn nhìn Lưu Tiểu Nguyệt chăm chú, hy vọng con gái mình sẽ đồng ý.
Trái tim đau đớn của Lưu Tiểu Nguyệt bỗng chốc giật thót.
Cô nhíu mày, rồi lại nhìn Trần Thiên Hạo, cảm thấy anh của giờ phút này như thể biến thành một người khác vậy.
Người của năm năm trước ấy, đã đặt đoạn kết cho mối tình của họ.
Rồi lại bắt đầu một mối tình mới ư?
Anh chắc chắn đây không phải là trò vô sỉ gì đấy chứ?
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chan chứa tình cảm ấy của Trần Thiên Hạo khiến cô nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
“Tiểu Nguyệt à, em đồng ý gả cho anh nhé?”
Trần Thiên Hạo dịu dàng nhìn cô, lặp lại câu nói ấy.
Lưu Tiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, thành trì kiên cố trong lòng cô gần như sụp đổ trước ánh mắt dịu dàng chăm chú của anh.
Sau một lúc lâu, cô mới mím chặt đôi môi đã khô rang.
“Thiên Hạo à, chúng ta vẫn nên bình tĩnh một chút, rồi hẵng nói sau nhé”.
“Vậy em có đồng ý hay không?”
Trần Thiên Hạo chưa đứng dậy, vẫn say đắm nhìn cô và hỏi lại.
“Em…”
“Em muốn yên tĩnh một lát rồi nói sau”, chẳng hiểu sao lại thấy lòng hơi hoảng loạn, Lưu Tiểu Nguyệt vội quay mặt đi.
Gò má đã phớt hồng.
“Vậy anh xem như em đồng ý rồi nhé”.
Trần Thiên Hạo đứng dậy, túm lấy bàn tay của Lưu Tiểu Nguyệt rồi đeo nhẫn vào ngón trỏ trước vẻ mặt có phần kháng cự của cô.
“Anh vẫn chưa cho em một lễ cưới hoàn hảo”.
“Nhưng anh sẽ cho em một mái ấm thật trọn vẹn”.
“Tiểu Nguyệt à, từ nay về sau, Trần Thiên Hạo này tuyệt đối không để em phải chịu bất kỳ tủi nhục nào nữa”.
Trần Thiên Hạo giơ ngón tay lên cao rồi thề thốt.
“Nếu anh làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với em thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, sẽ bị giáng xuống mười tám tầng…”
Lưu Tiểu Nguyệt bèn trở mình ngồi bật dậy, nhoáng cái đã nhào vào lòng Trần Thiên Hạo”
“Đừng nói nữa”.
Ba chữ ấy vừa dứt, mọi cảm xúc kìm nén trong lòng cô rốt cuộc cũng nổ tung.
Nước mắt tuôn rơi như thác đổ.
Lòng dạ phụ nữ quả là như kim dưới đáy biển.
Cảm giác đi từ tuyệt vọng không còn thiết sống đến hạnh phúc ngọt ngào, chỉ thay đổi trong một cái chớp mắt.
Một lần nữa, Lưu Tiểu Nguyệt cảm thấy hạnh phúc đang vẫy tay với mình.
“Thiên Hạo à, anh xem đoạn clip này đi”.
Chầm chậm rời khỏi vòng tay của Trần Thiên Hạo, Lưu Tiểu Nguyệt bèn lấy điện thoại ra.
Sau khi bình tĩnh lại, Lưu Tiểu Nguyệt cũng đoán ra được phần nào rồi.
Người quay đoạn clip hẳn là muốn chọc giận cô, cố tình tìm cách để đối phó Trần Thiên Hạo.
Vậy nên, cô mới kể lại chuyện này cho Trần Thiên Hạo.
Mở điện thoại ra xem, rốt cuộc Trần Thiên Hạo cũng hiểu tại sao thái độ của Lưu Tiểu Nguyệt lại cực đoan như vậy.
Đoạn clip ấy cố tình chỉ cắt đoạn anh xuống xe và bế Tiền Cẩm Lâm lên.
Trần Thiên Hạo tức giận đến mức đấm lên tủ đầu giường.
Khốn kiếp thật!
Anh không biết kẻ quay phim là ai.
Nhưng Trần Thiên Hạo có thể lờ mờ đoán được, chính là người mà Tiền Cẩm Lâm nói.
Tính đến hiện giờ, người ở Nam Thành có liên quan đến chuyện này đều đã bị xử tội hoặc đã chết.
Còn ai nắm được sự thật về chuyện này?
Trước đây, anh có cảm giác là người nhà họ Triệu.
Nhưng trước mắt, người thực sự lấy được sổ sách, cũng là người xuống xe đã bị ông Trần giật được cúc áo, vẫn ở Nam Thành.
Ít nhất là hiện tại vẫn đang ở Nam Thành.
Mà người này, rất có khả năng là người tặng trang phục đầu sói cho đà chủ Ám Dạ.
Có lẽ, đây chính là người đứng đằng sau Ám Dạ!
Địch trong tối, anh ở ngoài sáng!
Ngoại trừ manh mối nhà họ Bạch ở Đế Đô, thì Trần Thiên Hạo không còn đấu mối nào khác nữa.
“Thiên Hạo à, người trong clip có phải có liên quan đến sự thật mà anh đang tìm kiếm không?”
Lưu Tiểu Nguyệt tò mò hỏi.
Trần Thiên Hạo hít một hơi sâu, trả điện thoại cho Lưu Tiểu Nguyệt rồi khẽ mỉm cười.
“Tiểu Nguyệt, mấy chuyện này cứ giao cho anh lo là được. Tạm thời em cứ nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày đi đã”.
Lưu Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lời muốn nói đã đến bên miệng cũng nuốt ngược vào trong.
Cô tự hỏi lòng, mình muốn quay về, là về nhà họ Lưu hay nhà họ Trần…
Có Lưu Cảnh Minh ở đây chăm sóc cho Lưu Tiểu Nguyệt, Trần Thiên Hạo cũng thấy yên tâm hơn.
Anh dặn dò mấy câu rồi rời khỏi bệnh viện trung ương.
Trước tiên, anh gọi điện cho mẹ đang ở nhà để báo bình an.
Trong điện thoại, bà Trần rầy la anh một lúc lâu, anh cũng ngoan ngoãn lắng nghe.
Sau đó, Trần Thiên Hạo gọi điện cho Chu Tước và Thanh Long, bảo họ lấy băng trích xuất từ tất cả camera giám sát ở gần nơi xuất hiện trong đoạn clip và tất cả camera từ nhà họ Trần đến ngã tư, để tìm kiếm kẻ khả nghi.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện, Trần Thiên Hạo lại đến bệnh viện mà Tiền Cẩm Lâm đang nằm.
Kẻ bí ẩn kia ra tay không nhẹ, các bộ phận trong cơ thể Tiền Cẩm Lâm đều xuất huyết ở các mức độ khác nhau, phải nằm viện quan sát.
Sự xuất hiện của Trần Thiên Hạo khiến cô ta khá bất ngờ.
Trong lòng Tiền Cẩm Lâm chợt có một suy nghĩ rất ác độc, ấy là hy vọng lễ cưới của Trần Thiên Hạo vẫn chưa hoàn thành.
Trong phòng bệnh, nhìn thấy Tiền Cẩm Lâm mặc đồ bệnh nhân, nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, Trần Thiên Hạo đã rất xót xa.
Không giống như Lưu Tiểu Nguyệt vẫn còn có nhà họ Lưu, tuy Lưu Cảnh Minh là kẻ vô dụng, nhưng dẫu sao đó cũng là bố của cô.
Lưu Tiểu Nguyệt vẫn còn người nhà làm chỗ dựa.
Dáng vẻ cô độc lẻ loi của Tiền Cẩm Lâm khiến anh bất giác thấy đau lòng.
Anh dém chăn lại cho Tiền Cẩm Lâm, đoạn cất tiếng hỏi.
“Cô thấy sao rồi?”
“Khụ, khụ…”
Tiền Cẩm Lâm ho sù sụ mấy tiếng, cũng chẳng biết là cố ý hay là do thấy khó chịu thật.
Tiếng ho còn hơi cao lên, thu hút sự chú ý từ các bệnh nhân cùng phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!