Tiền Cẩm Lâm ngây người, chớp chớp đôi mắt to tròn quyến rũ ấy rồi hỏi lại.
“Sao vậy?”
Cô ta nhíu mày.
“Đừng ra cái vẻ nghiêm túc như đi gặp phụ huynh như thế. Người ta đang là bệnh nhân đấy nhé”.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười.
“Tôi muốn hỏi, có chuyện gì mà cô muốn làm hay không?”
“Muốn làm ấy hả?”
Tiền Cẩm Lâm ngây ra, bất chợt mở miệng nói.
“Muốn gả cho anh đấy”.
“Ơ…”
Trần Thiên Hạo toát mồ hôi, không ngờ đây là chuyện mà đối phương luôn mong mỏi.
“Cái này không tính, còn gì khác nữa không?”
“Cái khác à?”
Tiền Cẩm Lâm để tay dưới cằm, mắt lại đảo một vòng.
“Ừm, hy vọng nhóc 13 có thể tha thứ cho tôi”.
“Sau đó thì gả cho anh”.
Dứt lời, Tiền Cẩm Lâm nhìn vẻ chau mày của Trần Thiên Hạo mà không nhịn được phì cười.
“Anh biết rõ rồi còn hỏi”.
Tiền Cẩm Lâm cười rất to, đôi mắt nhìn Trần Thiên Hạo ngập tràn hạnh phúc, nhưng lại rưng rưng nước mắt.
Cô ta biết mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ đối với mình mà thôi.
Một giấc mơ, chẳng biết bao giờ trở thành sự thật.
“Tôi có ý này”.
Trần Thiên Hạo trầm ngâm một chốc, đoạn nói tiếp.
“Hay là tạm thời không để nhóc 13 đến Đông Hoang nữa, dù sao thằng bé cũng chưa đủ tuổi. Chi bằng để thằng bé sống ở ngoại ô với cô đi”.
“Như thế thì có lẽ hai người sẽ nhanh chóng hoà hợp”.
“Có được không?”
Tiền Cẩm Lâm có phần lo lắng, vừa nhìn Trần Thiên Hạo vừa hỏi lại.
“Chắc là không có vấn đề gì đâu”.
“Lát nữa tôi sẽ bảo Thanh Long đưa nhóc 13 đến”.
“Cảm ơn anh nhiều lắm, Thiên Hạo”.
“Hức, hức!”
Nhào vào lòng Trần Thiên Hạo, Tiền Cẩm Lâm xúc động oà khóc nức nở.
“Cô làm gì đấy, mau ngồi thẳng dậy, tôi đang lái xe mà”.
Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu, nhưng rồi cũng hết cách với đối phương.
Chỉ đành để Tiền Cẩm Lâm dụi vào lòng mình.