“Cứu tôi với!”
Hoa Nhụy hét lớn.
Bàn tay to lớn của Mãnh Quân đã xé rách áo cô ta, để lộ ra chiếc áo ngực cỡ nhỏ ôm lấy vòng một căng đẫy đà, hệt như có thể nảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Trần Thiên Hạo vừa thấy cảnh này, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.
“Chỗ này của các người là chỗ nào mà thấy có phụ nữ bị ức hiếp như vậy, các người không ai chịu ra tay cứu giúp thế hả?”
Nói rồi, anh đi về phía góc khuất đó.
Nhưng lại bị mấy nhân viên nam chặn lại.
“Này anh, anh muốn mua nhà hay muốn kiếm chuyện vậy?”
Trần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, đoạn đá chân ra đạp bọn họ ngã ngửa.
Tiếp đó, anh tiến lên trước vài bước, túm lấy Mãnh Quân rồi quăng hắn ngã ra cách đó hơn mười mét.
Đoạn quay sang nhìn người phụ nữ rưng rưng nước mắt dưới đất.
Vẻ mặt cô ta đầy ắp nỗi sợ hãi, bộ đồng phục màu đen bị xé rách, để lộ ra thân hình quyến rũ.
Hai tay Hoa Nhụy ôm ngực, bò dậy rồi nép người vào trong quầy lễ tân.
Cô ta ngước nhìn Trần Thiên Hạo.
Gương mặt đầy nước mắt gật đầu tỏ ý cảm ơn anh.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh”.
Dứt lời, cô ta không kìm được nữa, ôm miệng khóc òa.
Thân hình của người phụ nữ này quả thực là rất quyến rũ.
Trần Thiên Hạo hơi ngây người.
Tiền Cẩm Lâm bước lên trước kéo anh lại rồi liếc mắt lườm anh một cái.
“Đồ háo sắc!”
Tiền Cẩm Lâm khó chịu nói.
Lúc này Trần Thiên Hạo mới sực tỉnh, vội cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho Hoa Nhụy.
“Khoác áo của tôi đi”.
Hoa Nhụy thật thà chất phác, lưỡng lự một lát rồi mới nhận lấy chiếc áo khoác lên người.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!