"Ông nội, Tiểu Nguyệt xin được chúc thọ ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn", Lưu Tiểu Nguyệt hơi cúi đầu, nói.
Lưu Bá Thiên chợt nheo mắt nhìn.
Sắc mặt lão ta cực kì tối tăm.
Lão ta quay đầu liếc nhìn Lưu Cảnh Minh, gã con rể vô tích sự ở rể nhà này, lớn tiếng chất vấn ông ta:
"Anh bảo con bé tới đây à?"
Thân hình gầy yếu của Lưu Cảnh Minh hơi run lên.
Ông ta đã toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
"Không ạ, con không hề biết chuyện này".
"Đợi khách về rồi tôi sẽ tính sổ với anh".
Lưu Bá Thiên răn dạy một câu rồi hờ hững quay sang nói với Lưu Tiểu Nguyệt:
"Tiểu Nguyệt, có phải cháu đã quên mất lời thề năm đó cháu từng thốt ra khi rời khỏi nhà này không?"
"Cháu đã cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Lưu này".
"Ông già này tuy cũng đã có tuổi rồi nhưng trí nhớ còn chưa đến nỗi nào".
Đám đông trong phòng khách lặng im không một tiếng động.
Việc riêng nhà họ Lưu, bọn họ không tiện xen lời.
Châu Minh ngồi bên cạnh Lưu Bá Thiên cũng cảm thấy hơi bối rối.
Lưu Tiểu Nguyệt không là gì, nhưng Trần Thiên Hạo đứng bên cạnh kia không phải hạng thường.
Ông ta cũng đã được biết đến sức mạnh sau lưng người này.
Đây chính là một nhân vật có thể hù chết phó chủ tịch thành phố đấy.
Mặc dù chẳng ai hay người này tới đây với mục đích gì nhưng Châu Minh đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, đến thời điểm tất yếu có thể ra tay biểu lộ đôi chút.
Còn về phần nhà họ Lưu!
Gia tộc này coi như ngang hàng với nhà họ Châu ông ta, bên nào không thể làm mích lòng, bên nào có thể, trong lòng ông ta biết rất rõ.
"Ông nội, hôm nay cháu về đây là để đưa Thiên Hạo tới chúc thọ".
"Thiên Hạo ở bên Đông Hoang có tìm được một bản tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang, có lòng đưa tới mừng thọ ông".
Lưu Tiểu Nguyệt nhỏ giọng giải thích.
"Chiến thần Đông Hoang?"
Mọi người đều ồ lên.
Mấy năm gần đây, Chiến thần Đông Hoang chính là một danh hào nổi tiếng khắp toàn bộ nước Hoa, giống như một vị thần của đất nước này.
Bất luận kẻ nào nghe nói tới đều tỏ ý vô cùng ngưỡng mộ.
Vậy mà tên nhóc này lại có thể lấy được tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang?
Ông cụ Lưu hừ lạnh một tiếng, châm chọc:
"Thật à?"
"Mấy năm nay, ông cũng đã từng được thấy khá nhiều tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang, nhưng chỉ e, có một số người vốn chẳng có bản lĩnh gì cho nên lấy hàng giả ở đâu ra để lòe người".
Người thu lễ nhận lấy bản tranh chữ, đưa tới trước mặt Lưu Bá Thiên.
Lão ta liếc mắt nhìn qua.
Một giây sau, hai mắt thoáng híp lại.
Con ngươi lão ta đã lóe lên một tia sáng khác thường.
So với những tác phẩm từng thấy trước đây, bức tranh chữ này quả thật có điểm khác biệt.
Mấy chữ lớn "Dòng họ công thần", bút lực hùng hồn, mạnh mẽ.
Đặc biệt là bốn chữ Chiến thần Đông Hoang ở lạc khoản càng thêm đặc sắc.
Nét bút như đao, rạch ra trên mặt giấy mỏng hệt như đầm nước sâu hút.
Người hiểu thư pháp nhìn một cái là sẽ lập tức hãm mình trong đó.
Lưu Bá Thiên khép bức tranh chữ lại.
Lão ta thở hắt ra, nhắm hờ mắt.
Thực tế trong lòng lão ta lúc này đã dậy sóng liên miên ngập trời.
Là thật.
Bức tranh chữ này là hàng thật.
Lưu Bá Thiên cũng là cựu binh, cho nên lão ta biết rõ hàm nghĩa của bức tranh chữ này.
Tên nhãi ranh kia có thể nhận được tranh chữ do đích thân Chiến thần Đông Hoang viết, chỉ e thân phận của kẻ này ở quân đội Đông Hoang không phải hạng tầm thường không tên tuổi.
Lão ta híp mắt, nhìn về phía bóng người cao lớn kia.
Đường nhìn chạm phải một ánh nhìn đầy tự tin và thâm thúy, Lưu Bá Thiên bất chợt giật nảy trong lòng.
Đây là loại khí phách hùng hồn chỉ người từng xông pha chém giết trên chiến trường, lòng đã dửng dưng trước sinh tử mới có được.
Suy đoán của mình quả nhiên không lầm.
Đương nhiên, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Từng xông pha chiến trường thì đã sao, mới đi lính năm năm, mặc cho kẻ này thăng cấp với tốc độ tên lửa thì cùng lắm cũng chỉ thuộc hàng quân nhân hạ cấp.
Nhà họ Trần chỉ là một gia tộc hạng ba còn chưa xứng có tên trong danh sách, gia tộc họ Lưu nhà lão ta hoàn toàn chẳng thèm để ý.
"Cháu có tâm như thế, có thể thấy được lòng cháu vẫn hướng về cái nhà này".
"Chớ nói nhà họ Lưu này lấy thế chèn ép người, ông chỉ cho cháu một cơ hội này thôi".
"Quỳ xuống!"
"Tự nhận lỗi, nói cháu đã sai, tình nguyện cắt đứt với thằng nhóc nhà họ Trần, trở về nhà họ Lưu", ông cụ Lưu cất cao giọng, âm thanh sắc bén như lưỡi dao.
Mọi người ở đây ít nhiều gì cũng từng nghe nói đến chuyện đứa con gái riêng của nhà họ Lưu rồi.
Bọn họ đều nhìn về phía Lưu Tiểu Nguyệt, xem xem liệu cô có biết đường mà dừng chân trước bờ vực hay chăng.
Không biết cô gái này liệu có nắm chắc cơ hội Lưu Bá Thiên vừa cho hay không.
Lưu Tiểu Nguyệt lộ vẻ đau khổ, lệ bắt đầu dâng lên trong mắt:
"Ông nội, xin ông đừng ép cháu có được không ạ?"
"Ông ép cháu hay là cháu đang ép nhà họ Lưu này?"
"Một nhà họ Trần tép riu thì có gì tốt đẹp.
Chỉ cần cháu đồng ý cắt đứt mọi quan hệ với nó, ông sẽ giới thiệu cậu ấm nhà họ Tiền cho cháu".
Tiền Quán Bằng đang ngồi bên cạnh cũng gật gù.
"Cụ Lưu nói rất đúng, chỉ cần cháu đồng ý, chú có thể thay mặt nhà họ Tiền, tặng kèm một mảnh đất trị giá 50 triệu".
"Nhà họ Tiền chú không dựng nghiệp làm giàu bằng nghề nhà đất, có điều, nếu có thể, nhà chú cũng nguyện đứng ra giúp nhà họ Lưu tranh thủ lấy được nhiều cơ hội làm ăn hơn nữa".
Ông ta vừa thốt ra, đám đông lại một lần nữa ồ lên kinh ngạc.
Chẳng trách sao nhà họ Tiền lại ra mặt vào ngay dịp sinh nhật Lưu Bá Thiên.
Thì ra giữa hai bên còn có mối quan hệ này.
Nhà họ Lưu đã có phó chủ tịch thành phố làm chỗ dựa, nay lại có thêm mối quan hệ thông gia với nhà họ Tiền.
Chỉ e sau này gia tộc họ Lưu sẽ phất lên nhanh thôi, rồi sẽ phát triển thành gia tộc lớn thứ năm của Nam Thành này.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
Trần Thiên Hạo lạnh nhạt liếc nhìn Tiền Quán Bằng, dồn lực vào đầu ngón chân, đá vào tách trà trên mặt đất, tách trà bay vụt lên, vẽ ra một tia sáng trong không khí rồi nện ngay giữa trán Tiền Quán Bằng.
Ngay lập tức, trán Tiền Quán Bằng bị đánh vỡ, máu tươi xối xả tuôn, ông ta bịt trán, gào lên thảm thiết.
"Khốn kiếp, dám ra tay đánh lén tao à, tao giết mày".
Tiền Quán Bằng nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn xông lên đã bị mấy người bên cạnh kéo lại.
"Ông ba Tiền, xin đừng quá kích động, ngài không phải là đối thủ của cậu ta đâu, lên cũng chỉ có một kết cục là bị đánh mà thôi".
Tiền Quán Bằng quệt vết máu trên mặt, bấy giờ mới lấy lại tỉnh táo, nhưng mắt vẫn long lên sòng sọc, nhìn chòng chọc Trần Thiên Hạo, như thể chỉ muốn băm vằm người này ra cho hả giận.
"Dám tấn công ông ba nhà họ Tiền, gã Trần Thiên Hạo này tự chuốc họa lớn vào thân rồi".
"Nhà họ Trần cũng bị cậu ta làm liên lụy".
Mọi người lắc đầu thở dài.
"Thằng nhóc họ Trần kia, cậu có biết cậu vừa đánh ai không hả!", Lưu Bá Thiên nhìn gương mặt tươm máu của Tiền Quán Bằng, phừng phừng nổi giận.
"Là kẻ đáng đánh!"
"Được, ranh con, cậu giỏi lắm, nhưng rồi sẽ có ngày cậu hối hận không kịp".
Lưu Bá Thiên vỗ bàn, cả giận nói.
"Tiểu Nguyệt, ông chỉ hỏi cháu một lần cuối, cháu có đồng ý hay không?"
Lưu Tiểu Nguyệt bước lên trước mấy bước, chắn Trần Thiên Hạo sau lưng mình.
"Thưa ông, cháu không đồng ý ạ".
"Nhưng cháu xin nguyện thay mặt Thiên Hạo xin lỗi ông ba Tiền đây ạ".
"Cháu cũng tình nguyện quỳ xuống xin nhận hình phạt từ ông".
"Chỉ xin mọi người hãy tha cho Thiên Hạo".
Lưu Tiểu Nguyệt rưng rưng nước mắt, chuẩn bị quỳ xuống.
Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi, kéo cô lại.
"Người này không xứng để em quỳ xuống đâu".
Giọng anh sang sảng, vang vọng khắp phòng khách lớn.
"Trần Thiên Hạo, anh ngông cuồng quá rồi đấy".
Lưu Phong đang đứng trong đám đông, mặt mũi bầm dập, lớn tiếng gào lên.
Anh ta vung tay ra hiệu cho đám vệ sĩ nhà họ Lưu, mười mấy gã vệ sĩ liền xông lên tính khống chế Trần Thiên Hạo.
Chỉ có điều, vừa mới nhào tới, bọn họ đã bị Trần Thiên Hạo tung một cước đã văng cả ra ngoài.
Tất cả đều thất kinh.
Gã Trần Thiên Hạo này, thực lực thật quá mạnh.
Chỉ có một mình mà người này có thể nhanh chóng hạ gục hơn chục người trong vòng vài chiêu.
"Trần Thiên Hạo, mày to gan thật".
Một người đàn bà trung niên mặt mũi hung tợn chỉ về phía Trần Thiên Hạo mắng một câu đầy giận dữ, bà ta chính là Lưu Mỹ Lệ.
Lưu Mỹ Lệ đi tới trước mặt Lưu Phong, nhìn vết thương trên mặt anh ta mà đau lòng, bèn ôm anh ta vào lòng.
"Mẹ, chính là đứa con hoang này cùng với thằng ranh họ Trần kia đánh con".
"Lưu Cảnh Minh, bảo đứa con hoang nhà ông cút ra ngoài ngay cho tôi, cút ngay!"
Lưu Mỹ Lệ chỉ vào mặt Lưu Cảnh Minh, gầm lên giận dữ, khiến Lưu Cảnh Minh sợ hãi co rúm người lại, rụt rè đi tới.
Sắc mặt ông ta có vẻ khó xử, lại có chút sợ hãi liếc nhìn Trần Thiên Hạo một cái.
"Tiểu Nguyệt, đừng quậy nữa được không? Nể mặt bố chút đi".
"Nếu không thì, để bố quỳ cầu xin con".
Nói đoạn, Lưu Cảnh Minh đã khuỵu gối định quỳ, Trần Thiên Hạo chán ghét ra mặt, anh vung chân đá một phát vào đầu gối ông ta.
Lưu Cảnh Minh trúng một cước, lảo đảo lùi lại mấy bước, đụng lưng vào bàn.
.