“Không phải… khí thế khốn nạn…”
Càng nói, cô ta càng cảm thấy đúng là khí thế khốn nạn.
Nhưng mà cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Trần Thiên Hạo mỉm cười, trái tim lại chua xót.
Mong muốn khiến cho cô ta tiếp tục sống vui vẻ như thế này trong anh càng thêm mãnh liệt.
Hoa Nhụy đi trước nghe thấy hai người họ nói cười ngọt ngào, trong lòng cảm thấy ghen tỵ, không kìm được nhìn trộm anh.
Đẹp trai, tỏa nắng.
Không sợ cường quyền.
Còn có thực lực hơn người.
Quan trọng nhất là.
Anh không kiêu căng như những người giàu có khác.
Anh có thể đứng ra bảo vệ cho một người xa lạ.
Suốt hai mươi năm qua, Hoa Nhụy luôn đóng chặt cánh cửa trái tim mình, không cho phép bất kỳ ai bước vào.
Giờ phút này.
Cô ta lại cảm thấy bức tường phòng bị trong tim mình trở nên lỏng lẻo.
Một người đàn ông khiến cô ta sùng bái, bước vào trái tim của cô ta.
“Giám đốc Hoa, giám đốc Hoa”.
Trần Thiên Hạo hô lên hai tiếng, khiến cô ta giật mình bừng tỉnh, phát hiện mặt mình đang nóng bừng.
“Anh, anh Trần gọi tôi sao?”
Cô ta quay người lại, thẹn thùng nhìn về phía anh.
“Cô vừa đi qua rồi thì phải”.
Cô ta sững sờ, bấy giờ mới bất ngờ phát hiện mình đã đi qua cổng biệt thự trong lúc suy nghĩ vẩn vơ.
Cô ta đỏ mặt, cúi gằm đầu quay trở về.
Tiền Cẩm Lâm tinh mắt, nhanh chóng nhìn ra được tâm tư của cô ta.
Làm gì có cô gái nào không thích người đàn ông xuất sắc như Trần Thiên Hạo?
Nếu là những cô gái khác, cô ta sẽ chỉ thấy đắc ý vì mình có cơ hội ở bên anh, hơn xa những người khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!