Lưu Tiểu Nguyệt đã đầm đìa nước mắt.
Cô nắm chặt cánh tay Trần Thiên Hạo, nói bằng giọng cầu khẩn:
"Thiên Hạo, đừng làm bừa nữa anh".
"Anh đã nói rồi, anh nhất định không để bọn họ lăng nhục em thêm nữa".
Trần Thiên Hạo đưa mắt nhìn qua Lưu Bá Thiên.
Anh lạnh lùng nói với lão ta:
"Ông phải nhớ lấy, hôm nay Tiểu Nguyệt đã cứu cả nhà họ Lưu này".
Nói đoạn, anh quay người bước đi.
Gương mặt Lưu Bá Thiên đã trở nên dữ tợn, lão ta tức tối đến run cả người.
Tên ranh Trần Thiên Hạo này đã dẫm đạp lên thể diện của nhà họ Lưu lão ta ngay trước mặt các thế lực lớn nhất của toàn bộ Nam Thành.
Lão ta làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này?
"Từ từ đã!"
Lưu Bá Thiên đứng lên.
Trần Thiên Hạo dừng lại.
"Tên nhóc họ Trần kia, cậu uy phong ghê nhỉ".
"Cậu tưởng rằng lên mặt nói quàng nói xiên ở nhà tôi xong là có thể ung dung ra khỏi đây chắc?"
"Nếu không thì còn thế nào?", Trần Thiên Hạo quay người lại, nheo mắt nhìn Lưu Bá Thiên.
"Tự chặt đứt hai tay, bò ra khỏi nhà họ Lưu".
"Ha ha ha, trước giờ còn chưa có ai dám nói chuyện với tôi như thế đâu".
"Nếu tôi không chịu thì sao?", Trần Thiên Hạo bỗng híp mắt, hỏi.
"Chuyện đến nước này, không phải do cậu nói không chịu là được".
"Tào Dương".
Lưu Bá Thiên vừa gọi một tiếng "Tào Dương", lập tức, một người đàn ông vạm vỡ nãy giờ vẫn ngồi ở một bàn trong góc hùng hục ăn uống đã buông đôi đũa trên tay xuống.
"Cậu ra đây đi, đã đến lúc cho gân cốt hoạt động một chút rồi".
Trên gương mặt ngăm đen của người đàn ông tên Tào Dương này chợt nở một nụ cười.
Ông ta vỗ tay phành phạch mấy cái, một luồng không khí bốc lên cuồn cuộn.
"Tiểu Tiền, Tiểu Châu, thật là mất mặt quá, lại làm hai cậu cười chê rồi".
"Không sao, nhưng tay Tào Dương này là ai thế?"
Tiền Quán Bằng quan sát người kia một chút, tò mò hỏi.
"Ha ha ha, Tào Dương là người do chiến hữu cũ của tôi đề cử cho đấy, cậu ta đã từng tham gia nhiều chiến dịch bí mật cả trong và ngoài nước".
"Cậu ta chính là binh vương của đội hồi đó".
"Giải ngũ về nhà không có việc làm, cho nên mới tới chỗ tôi làm chút việc vặt".
"Trời!"
Mọi người hít sâu một hơi, vẻ mặt kính nể nhìn Tào Dương.
Binh vương.
Vậy thì chắc chắn phải là cao thủ.
Mà tay Trần Thiên Hạo này, tuy cũng cao lớn vạm vỡ, nhưng so với binh vương thì chỉ e không chống nổi ba chiêu.
Lưu Tiểu Nguyệt nghe nói đến đó cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô vội bước ra chắn trước người Trần Thiên Hạo.
Lưu Tiểu Nguyệt lại cầu khẩn Lưu Bá Thiên.
"Ông nội, xin ông hãy tha cho Thiên Hạo lần này.
Cháu, cháu xin nghe lời ông, ông muốn cháu làm gì cũng được".
"Giờ mới biết phải nghe lời?"
"Muộn rồi", Lưu Bá Thiên hờ hững buông một câu, sau đó nhắm mắt lại.
"Ông ơi, cháu xin ông", Lưu Tiểu Nguyệt hốt hoảng, định quỳ xuống.
Trần Thiên Hạo giữ chặt lấy cô.
"Tiểu Nguyệt, trừ mẹ anh ra, không một ai đáng để em quỳ xuống cả".
"Hiểu không?"
Kéo Lưu Tiểu Nguyệt ra sau, Trần Thiên Hạo bước lên che chắn trước mặt cô.
"Binh vương à?"
"Nghe cũng thú vị đấy".
"Ông là cấp dưới của ai?"
Tào Dương toét miệng cười ha hả.
"Tốt hơn hết là cậu đừng hỏi gì thêm, bởi vì những kẻ biết được đều đã nằm dưới đất rồi".
Nói xong, Tào Dương lao nhanh tới.
Sức mạnh cuồng bạo bên trong cơ bắp lực lưỡng của ông ta bùng nổ ra ngoài.
Chỉ nhìn là biết, một đòn này của Tào Dương sẽ khiến Trần Thiên Hạo lãnh nỗi đau đớn trước nay chưa từng có.
"Uỳnh!"
Trần Thiên Hạo vẫn đứng yên tại chỗ, vung chân đá ra một cước, Tào Dương nhướng mày, đầu ngón chân cắm xuống, thân thể lách nghiêng một cái.
Ông ta vừa ổn định lại thân mình, một bàn tay của Trần Thiên Hạo từ trên cao đã giáng xuống.
Tào Dương mở trừng hai mắt.
Một nỗi hoảng sợ trồi lên dưới đáy lòng.
Người này, thật không đơn giản.
Tào Dương vừa nghiêng đầu chật vật né tránh đòn này, đối phương lại tung một cước từ dưới đá lên.
"Thịch!"
Phát này đá trúng lưng, Tào Dương đau đến mức hét thảm một tiếng, cả người bay ra xa mấy mét.
Tất cả chấn động sững sờ.
Mọi người đều há to miệng, đầu ong ong lên, trân trối nhìn về phía Trần Thiên Hạo.
Binh vương.
Vậy mà chỉ trong vòng ba chiêu đã thảm bại, bị đánh gục.
Lưu Bá Thiên kinh hoảng đứng phắt dậy.
Sắc mặt lão ta trở nên khó coi vô cùng.
Lưu Tiểu Nguyệt cũng ló đầu ra từ sau lưng Trần Thiên Hạo.
Cô che miệng nhìn anh, ánh mắt như không dám tin.
Đầu cô cũng ong ong lên, còn tưởng mình đang trong cơn mơ.
"Thiên, Thiên Hạo, anh, anh không sao chứ?"
"Em thấy anh có sao không?"
Trần Thiên Hạo chỉ cười nhẹ một tiếng.
Tào Dương đau đớn đỡ lưng bò dậy.
Ông ta kiêng dè nhìn Trần Thiên Hạo, mồ hôi lạnh thi nhau tuôn trên trán.
"Các hạ, là người của Đông Hoang".
Tào Dương chắp tay hỏi.
"Ông không xứng được biết".
"Tôi tặng thêm cho ông một câu, hãy làm những chuyện mình nên làm thôi.
Nơi này không thích hợp với ông".
Trần Thiên Hạo nói, giọng điệu như người trên ra lệnh cho kẻ dưới.
Binh vương Tào Dương cung kính cúi đầu chào Trần Thiên Hạo một cái rồi nhanh nhẹn rời khỏi đó.
Đám người có mặt nơi này đều chấn động đến độ không ai nói được một lời.
Tiệc đại thọ 80 bị Trần Thiên Hạo phá tan nát, thể diện mất sạch, lòng Lưu Bá Thiên đã tràn ngập hận thù.
Nhưng, về mặt vũ lực, nơi này không có lấy một kẻ xứng là đối thủ của Trần Thiên Hạo.
Lão ta sa sầm mặt, nhưng chợt nảy ra một kế.
"Ranh con họ Trần, giỏi lắm, ngay cả binh vương cũng không phải là đối thủ của cậu".
"Có thể thấy được, mấy năm nay ở Đông Hoang, cậu cũng đã bỏ nhiều công sức, phấn đấu cực kì vất vả".
Lão ta vừa nói vừa nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt, nói sao đi nữa thì cháu cũng là người nhà họ Lưu này.
Ông nhớ là năm đó mẹ cháu cùng với bà Trần từng đính hôn cho hai cháu nhỉ".
Lưu Tiểu Nguyệt vội gật đầu.
Thương lượng suôn sẻ việc hôn nhân giữa hai nhà cũng là điều bà Trần mong đợi.
Nhưng bà biết, nhà họ Lưu sẽ không đồng ý, cho nên bà cũng không có ý định thảo luận với họ về vấn đề này.
"Trước kia ông nội quá coi thường tên nhóc họ Trần này, nhưng hiện tại, ông có thể cho các cháu một cơ hội".
Lưu Tiểu Nguyệt lập tức vui vẻ ra mặt.
"Ông nội, ông thực sự đồng ý ạ?"
"Đương nhiên ông sẽ đồng ý".
"Nhưng ông cũng hi vọng cháu có thể đồng ý với ông một việc", Lưu Bá Thiên nghiêm túc nói.
"Ông nội, ông cứ nói đi ạ, chỉ cần cháu có thể làm được, cháu nhất định sẽ tìm mọi cách hoàn thành".
"Không cần phải tìm mọi cách, cháu nhất định có thể làm được".
Lưu Bá Thiên chỉ một ngón tay về phía Trần Thiên Hạo, dằn từng chữ:
"Nếu cậu ta có thể lấy được bản tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang, vậy thì hẳn cậu ta cũng có thể xin Chiến thần Đông Hoang đích thân viết thư chứng hôn cho hai cháu".
"Chỉ cần cậu ta làm được điều này, ông sẽ đích thân tổ chức tiệc cưới linh đình, gả cháu cho cậu ta".
"Nếu không, cháu hãy từ hôn đi, làm theo lời ông, kết hôn với người nhà họ Tiền".
"Trời!"
Mọi người đều đồng loạt hít sâu một hơi.
Có thể lấy được một bản tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang đã cần vận may cực lớn.
Nhưng dẫu sao thì cũng không phải không thể, thứ này có thể tìm cách kiếm ra từ tay người khác.
Nhưng thư chứng hôn thì lại dành cho cá nhân, cũng có nghĩa là, phải tìm được Chiến thần Đông Hoang, nhờ người đích thân viết.
Chuyện này!
Không thể nói là khó có khả năng.
Phải nói là hoàn toàn không có khả năng.
Lưu Bá Thiên đấu vũ lực không bằng, bèn tìm biện pháp khác đối phó với Trần Thiên Hạo.
Quả thật quá âm hiểm.
Mọi người đều nhủ thầm trong lòng như vậy.
Bọn họ nhìn về phía Trần Thiên Hạo, chờ xem anh định giải quyết như thế nào.
Lưu Tiểu Nguyệt ra sức lắc đầu.
Nước mắt cô như chuỗi trân châu đứt dây, nối nhau tuôn rơi.
"Không, không được".
"Ông nội, ông làm thế là cố ý làm khó cháu, cháu không đồng ý".
"Tiểu Nguyệt, cháu chẳng có chút lòng tin nào đối với người mà mình sẽ gắn bó cả đời sao? Vậy cháu nói xem, sau này cậu ta làm thế nào để tạo dựng cuộc sống hạnh phúc cho cháu?"
"Không, chuyện này thật sự không có cách nào làm được".
Lưu Tiểu Nguyệt vẫn cứ lắc đầu thật mạnh.
"Tiểu Nguyệt, ông ấy nói đúng đấy, chẳng lẽ em không tin tưởng anh chút nào sao?"
Trần Thiên Hạo vỗ nhẹ vai cô như trấn an.
Sau đó, anh nhìn về phía Lưu Bá Thiên, quả quyết nói:
"Được, tôi đồng ý với điều kiện này".
"Nhưng tôi cũng có một yêu cầu".
"Chỉ cần cậu có thể làm được, chớ nói một yêu cầu, một trăm yêu cầu tôi cũng đồng ý", Lưu Bá Thiên lạnh lùng cười nói.
"Khi chúng tôi lấy được thư chứng hôn, ông phải rút lui".
"Nhà họ Lưu về sau sẽ do Tiểu Nguyệt lãnh đạo".
"Ông dám chứ?".