Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 Cho dù đã không còn thù hận nhưng lời cảm ơn lại không thể nói ra thành tiếng.  

 

“Vậy, con phải ở đây đến khi nào?”  

 

Nhóc 13 đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh hỏi.  

 

Trong ánh mắt của thằng bé vẫn còn một chút không tình nguyện.  

 

“Nếu không có gì bất ngờ, con sẽ sống ở đây luôn. Bố sẽ chọn cho con một ngôi trường tốt ở gần đây”.  

 

Trần Thiên Hạo không hề giấu giếm ý định của mình.  

 

Viền mắt nhóc 13 đỏ ửng. Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy.  

 

“Không phải bố đã hứa sẽ cho con đi Đông Hoang rồi sao?”  

 

Anh dịu dàng xoa đầu thằng bé.  

 

Cảm động nói.  

 

“Trước kia bố bảo cho con đi Đông Hoang chẳng qua là vì thương xót con, còn bây giờ, bố thật sự coi con là con trai mình”.  

 

“Con nên được đi học như những đứa trẻ khác”.  

 

“Chờ khi trưởng thành, con có khả năng tự chủ thì hẵng quyết định bản thân muốn làm gì”.  

 

Nhóc 13 nghe cái hiểu cái không, chỉ mím chặt môi im thin thít.  

 

Mặc dù tính tình thằng bé khá chín chắn nhưng cũng không thể hiểu được quá nhiều chuyện.  

 

Thật ra trong lòng thằng bé không muốn làm theo ý của anh.  

 

Nhưng thằng bé lại không dám nói gì khác.  

 

Trần Thiên Hạo cũng hiểu, muốn thằng bé chịu đón nhận điều này cũng cần một quá trình.  

 

“Cái gì nên nói bố đều nói cả rồi. Mười ba, con phải nhớ ngoan ngoãn sống cùng với chị Cẩm Lâm”.  

 

“Nhất định không thể chọc giận cô ấy”.  

 

Anh nghiêm túc dặn dò.  

 

Nhóc 13 gật đầu đáp lại.  

 

Ngày hôm đó.  

 

Tiền Cẩm Lâm đi mua thức ăn về, tự tay xuống bếp nấu một bàn đồ ăn phong phú cho Trần Thiên Hạo và nhóc 13.  

 

Trên bàn cơm.  

 

Cô ta không ngừng gắp thức ăn vào bát của hai bố con.  

 

Cho dù tình cảm của cô ta với hai người họ vẫn còn chút xa cách.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận