Trần Thiên Hạo sắc mặt âm trầm bước lên du thuyền, bắt đầu tìm kiếm lão già tóc trắng mà Tiền Cẩm Lâm đã kể.
“Mẹ nó mày là ai vậy?”
“Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại có người lạ vào đây?”
“Mày là bạn đứa nào?”
Rốt cuộc đám thanh niên kia cũng phát hiện ra vị khách không mời mà đến này. Một chàng trai nhuộm tóc trắng ngà cầm ly rượu vang chặn đường anh lại.
“Này thằng kia, mày từ đâu đến? Có biết đây là địa bàn của ai không?”
Anh không thèm để ý đến gã ta, chỉ tập trung tìm người khắp nơi, khiến gã ta nổi giận.
Gã ta cảm thấy bị xúc phạm.
“Mẹ nó, mày không nghe thấy tao nói gì à?”
Gã ta ném mạnh ly rượu về phía anh, lại bị anh bắt được dễ dàng bằng một tay. Thế nhưng toàn bộ rượu trong ly đều đổ đầy mặt anh.
“Ha ha, nhìn nó kìa”.
Gã ta hưng phấn vỗ tay cười phá lên.
Trần Thiên Hạo nổi giận, mặt hằm hằm định ra tay đánh người.
“Trần Thiên Hạo?”
“Là cậu sao?”
Trong đám người tại đây có một cô gái da dẻ hồng hào trắng nõn. Cô ta bước ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh lập tức thu tay lại.
Sững sờ nhìn cô ta, nhưng trong đầu chẳng có chút ấn tượng gì về người này. Nhưng không ấn tượng cũng đúng thôi, dù sao Trần Thiên Hạo thật sự đã không còn ở đây nữa.
Bây giờ anh chỉ quen một vài người khá thân thiết, còn những mối quan hệ từ trước kia của Trần Thiên Hạo thật, anh đều không biết gì.
Anh lạnh lùng lắc đầu.
“Ôi chao, cậu hay quên thật đấy. Để tôi nhắc cho cậu nhớ, tôi là Tiêu Mị Mị, bạn tiểu học của cậu đấy”.
“Bạn tiểu học?”
Anh khẽ gật đầu. Quả thực anh không biết cô ta, nhưng đối phương đã chủ động xưng tên, anh chỉ có thể ứng phó vài câu.
“Không ngờ mười mấy năm không gặp, cậu bé gầy gò ngày nào đã trở nên cao lớn như vậy”.
Tiêu Mị Mị cười nói.
Lúc này chàng trai vừa ném rượu vào mặt anh vẫn chưa biết một câu nói của Tiêu Mị Mị đã cứu gã ta một mạng.
Gã ta sa sầm mặt, không biết điều quát tháo.
“Tiêu Mị Mị, em muốn làm gì? Không lẽ em muốn bảo vệ nó sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!